Những tượng đài cổ bên sóng

76 đánh giá - 3.0/5 điểm


Ở đồ sơn năm 1995, có mặt những cái tên: Sài, Minh, Bích, Hoa, Hưng, Thiều, Chi, Hiền, Oanh, Hồng, Thanh, Hà, Hoan, Chung.

Và họ đã đến

Biển rền ngang buổi chiều

Họ rụt rè chạm tay vào sóng

Đôi mắt rụt rè hơn

Họ đến không để ngắm những cánh buồm

mà để nhớ lại

20 năm qua

Những gì họ chết và những gì họ sống

*

Dọc dãy bàn dài trong khách sạn

Phủ khăn trắng

Họ chậm rãi ăn

Và trong sự trôi dạt của kí ức

Hiện lên những chiếc bàn đá

Lạnh cứng những bữa tối

Ở một vùng trung du

Vọng lại tiếng mệt mỏi răng hàm

Và bóng tối rừng bạch đàn

Bò từ đỉnh đồi

Xuống con đường đất đỏ

*

Và họ đã đến

Sau 20 năm

Những ngôi sao mỗi lúc một ướt hơn

Và trong họ thì thầm không dứt

Biển rền rĩ bò gần đến họ

Họ trốn vào phòng ngủ

Những chiếc giường xếp thành một dãy

Những người đàn bà ngủ một mình

Nguyên sơ và thành thiện

*

Và trong rền rĩ tiếng biển trên đầu

những người đàn ông

Lặng lẽ bước dọc dãy giường

Vào lúc 12 giờ đêm

như một đội danh dự

trên quảng trường

Với một ý nghĩ

Những người đàn bà

Không bao giờ dậy nữa

Sau 20 năm

Họ tìm về bên biển

Để bí mật làm một cuộc chết

Và bí mật làm một cuộc tiễn đưa.

(*) Bài thơ Những tượng đài cổ bên sóng của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.