Chương III

52 đánh giá - 5.0/5 điểm


Những ngón tay Người Nông Dân Già lặng lẽ trải ra

Trải xa mãi, xa xa... không bến bờ, bất tận

Đất đai muôn năm, đất đai không ân hận

Có ai đó run rẩy, tiếng vừa thức dậy

Cậu bé kịp về đón nhận sự trải dài của những ngón tay

Thổ ngữ gieo từ bàn tay Người Nông Dân Già vào bàn tay Cậu Bé

Cậu Bé chầm chậm mở vương quốc của mình và chầm chậm khép vào

*

Và lúc đó những dòng sông nước mắt bắt đầu tuôn chảy

Chảy về ngày mai, nơi hàng rào chân trời nở mãi mùa hoa lạ

Chảy về hôm qua phần sống của người

Trong chiếc áo những lối khâu giấu một nửa mặt chỉ

Quanh Người Nông Dân Già giờ đây

Dâng lên

Ngân lên

giàn giụa những cái tai - những hồ nước cạn.

Những ngôi sao vùi trong mây tối

Vừa nảy chồi xòe lá sáng lung linh

Và lúc này, lá phổi trong ngực người

Được giặt giũ, phơi phóng và gấp lại

Cất trong rương thơm kí ức lên mười

Và lúc này, người mặc lá phổi mới tay dài

Thường bay qua cánh đồng mỗi ngày cuối chiều

Và dừng lại trên đầu

Khâu lặng lẽ những hơi thở rách

Và lúc này

Ngôi nhà mang đời sống mới

Bữa tiệc tự do đang giục giã nhóm lò

Mang đời sống mới chiếc giường, bàn ghế, và cốc, chén

Trên dây phơi một đời sống mới, trên sân, lối ra vườn và rau cải đắng

Đời sống mới khua vang bát đĩa, trầm trầm củi khô, và háo hức ấm đun nước

Đời sống mới rạng ngời gạo, rực rỡ ớt và lấp lánh lưỡi mới của dao

Đời sống mới những gương mặt, những bước chân, những thì thào qua dậu

Những ngọn đèn sáng mới một đời sống và khói mới những nén hương

*

Người Nông Dân Già, và lúc này,

Đang tĩnh tụ. Đang trôi, và đang sinh nở

Trên cánh đồng vải liệm xôn xao

Âm nhạc đến với người – Âm nhạc không bao giờ bị vấy bẩn

Đến trong trống – linh hồn của kiêu hãnh, khát vọng mang cảm xúc vĩ đại

Đến trong nhị - Linh hồn những goá bụa chói sáng và nước mắt đẹp buổi tối.

Đến trong kèn – linh hồn những cổ họng chứa đầy ánh sáng bi thương

Bị chém đứt trong cơn phản loạn của phẩm hạnh ngôn ngữ.

Âm nhạc phủ miền cây lá xum xuê, nồng ấm quanh người

Âm nhạc tưng bừng mở những mùa hoa nến

Âm nhạc lùa gió từ mọi đỉnh núi, và nước từ đầu nguồn mọi con sông

Âm nhạc đến thổi ấm những tiếng gọi đã chết đột ngột vì lạnh

Và không còn gìn giữ, dọc châu thổ, không giấu giếm điều gì.

*

Và lúc này, Người Nông Dân già khép cửa ra đi

Còn lại bên thềm mắt vệt loáng ướt trăng

Đọng lại ngàn năm - muối của ánh sáng

Chỉ còn lại trên những ngón tay trải dài

Con đường vô tội của bài ca ngũ cốc

Và Cậu Bé đi gọi tên linh hồn đất

Bằng những cách gieo âm tiết của riêng mình

(*) Bài thơ Chương III của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.