Chương I

194 đánh giá - 5.0/5 điểm


Nến được đốt lên sớm hơn mọi thế kỷ trước

Những vết rạn dương gian chầm chậm tràn tràn đầy

Ánh hoàng hôn - đấy bình minh linh ẩn

Dâng ngập những mái nhà, những vòm cây, những đỉnh núi u trầm

Đỉnh sáng dựng lá cờ khải ca, lá cờ bất tử

Lá cờ sinh ra không được phép thiếu ngày

*

Con đường của cái chết đẹp không bao giờ đánh lừa hướng đi của bóng tối

Nhịp chuyển động của cô đơn về ký ức hoang tàn

Mọc lên cánh đồng xanh phía thì thào cháy họng

Dào lên miền nhiệt đới ướt át, run rẩy đã từng khóc trộm

Trong hạn hán, cộng đồng nấu cháo những cánh buồm

*

Bầy ngựa bạch âm thanh mang thông điệp sự ra đi kỳ vĩ

Đôi mắt mở ra tạ lỗi lần cuối những đồ đạc thế kỷ

Và ở đấy, trong ngôi nhà sực nức mùi rơm hoàng hôn say ngắm

Người Nông Dân Già đặt tên những hành lý của mình

Và ở đấy, vọng lên từ đáy chén cổ, nơi trú ngụ những linh hồn rượu

Những Quốc Vương xưa tự đánh đắm mình

Vọng lên tiếng khởi nguyên chưa bao giờ ố nhục, chưa bao giờ chảy máu

Hòa vào bản kinh của cỏ trong vườn

*

Khởi xướng từ xứ sở bóng tối đang lan tỏa, những tiếng không phải tiếng

Rồi những tiếng ngập ngừng, rồi thanh thoát, và dâng khắp, vang vang

Hiện lên những gương mặt bị chia sẻ và lắp ghép

Tóc tìm tóc, tai tìm tai, mắt tìm mắt, và máu tìm lại máu

Những ống họng bị cắt đứt lần tìm và tự hồi sức

Và chảy trong thức tỉnh lần mò, và chảy trong mê man lộng lẫy

*

Nến được đốt lên sớm hơn mọi thế kỷ trước

Vầng dương thổn thức trên cánh đồng vải liệm thơm tho

Có tiếng gõ lên cánh cửa vô hình và tiếng mở cửa vang xa

Lá sang sảng khua lên, và vang xa, không sao cầm được...

Khẽ cúi đầu, khẽ mỉm cười, trong vô bờ nhận biết

Người Nông Dân Già căng lên vạt sáng áo mình

Có con thuyền chở đầy trẻ con đổ xuống khu vườn

Tiếng đùa nghịch ào lên, rồi chìm vào đất

*

Nến được đốt lên sớm hơn mọi thế kỷ trước

Ra đi như giấc ngủ của cây, và hơn thế

Như tan chảy qua những kẽ tay kí ức, và hơn thế

Như hơi thở bất tận ẩm ướt và nóng hổi phủ trên Châu Thổ

Và hơn thế,

Ra đi... đó là ánh sáng

Dựng lên tất cả những cái thây của bóng tối đầm đìa

(*) Bài thơ Chương I của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.