Màu đen hai

197 đánh giá - 3.0/5 điểm


Hoàng hôn bọc kín khu vườn, cộng thêm những màu đen.

Cầu thang gỗ đến giờ đau răng, rên rỉ.

Con chó trắng trong ngày thay lông, bóng tối phủ những mảng da trần đỏ.

Một màu đen khác và một màu trắng đang đi qua vườn, họ có một chiếc chìa khoá

Ngôi nhà gỗ lặng im, cố tình không thấy họ.

Trên lối nhỏ, họ dạt vào nhau, cố trộn lẫn nhau.

Màu đỏ trong màu đen kia làm đôi vai co lại hoảng sợ.

Màu đen trong màu trắng kia lục cục tiếng quan tài

Trong bóng tối đổ xuống khu vườn có tiếng áo sột soạt

Trong hương hoa hồng trái mùa có mùi thuốc rẻ tiền

Và kí ức - một màu đen - vẫn phủ ngợp những ngọn núi, cánh rừng và tiếng súng của họ

Gió thổi mạnh, những hồng bạch, hồng nhưng trái mùa, dạt vào nhau, hương trộn lẫn nhau.

Một người là mu bàn tay, một người là lòng bàn tay và họ có một chiếc chìa khoá.

Máu đang chia đều trong bàn tay, trong cả những móng tay

Ngôi nhà gỗ cắn môi, ổ khoá hóc chết chẹt một khoảng tối.

Con chó quay đầu tìm những mảng da trần đỏ đã trộn vào bóng tối

Những cơn ngứa của sự mọc lông không trộn được vào đâu.

Người cựu binh trắng đốt lên ngọn nến

Ánh sáng nến và màu da anh không trộn được vào nhau.

Trong màu trắng kia có một màu đen chuyển động bằng xích, bằng cánh quạt và thuốc nổ.

Người đàn bà màu đen không làm sao trộn mình vào ga giường trắng.

màu đỏ trong màu đen kia mọc lên cái gai cột sống.

Nến vẫn trắng để tắt, ga giường vẫn trắng để nhàu, và rượi vang vẫn trắng để cạn

Nhưng họ không thể trộn vào nhau, hai ám ảnh không thể nào hoá bột

Ngôi nhà gỗ cắn đến nát môi, vẫn cố tình quay mặt về hướng khác

Họ đã đi qua khu vườn trong bóng tối nhiều gió, những bông hồng trái mùa khóc họ.

Họ dạt vào nhau, dạt mãi... nhưng không thể nào trộn lẫn

Đấy là cái chết của họ. Và bây giờ màu đen lại được cộng thêm.

(*) Bài thơ Màu đen hai của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.