Chương VII

89 đánh giá - 4.0/5 điểm


Bóng tối gọi từ bên này đến bên kia cánh đồng

ngày của trống, nhị, kèn đã cài then cửa

Ngày của cờ ngũ sắc, cờ đuôi nheo, của phướn đã gấp lại

Hạt đã gieo và phục kín trên con đường độc đáo của đói khát và hy vọng

Sự nghi ngờ của đất đã trĩu nhẹ mí mắt và mũi đã thở đều đều.

*

Và Cậu Bé đến, bầu trời rền rĩ những ngôi sao đang mọc

Mọc cả những ngôi sao mù trong im lặng kim cương

Có tiếng rống khàn khàn những luống cày úp mặt

Và tiếng vật vã quen thuộc của nước trên những cánh đồng xa

và trên những điều kia, phủ phập cơn mê nỗi buồn số phận

Và trên cả nỗi buồn là giọng nói.

*

Cậu Bé đến sờ tay lên từng gương mặt mộ

và máu không bào giờ cũ, rống vang trên đầu những ngón tay

Rỗng vang đến vỡ họng, bởi nỗi sợ không được nghe thấy

Cậu Bé đến và mỉm cười.

*

Và giờ đây mọc lên một quả đồi mới, mọc lên một người bạn

Mọc lên không sụp lở bởi cơn mưa lầm lạc, khốn cùng

Mọc lên bên cạnh Cậu bé và lộng lẫy song đôi, và thấu hiểu song đôi

Và im lặng cùng nhau tròn sự đợi chờ của thế giới những lá cờ say ngủ.

*

Đêm vĩ đại và linh ẩn đã chuẩn bị con đường cho Cậu Bé

Những quả đồi tự xưng tên tuổi thật của mình

Tất cả thức dậy và đứng lên, những quả đồi bóng tối

Thức dậy không quờ tay tìm đèn và không cả ho khan

Thức dậy và rút những chân hương ra khỏi ngực mình

THỨC DẬY ĐỂ CHÀO ĐÓN MỘT GIỌNG NÓI

(*) Bài thơ Chương VII của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.