Boston 1911

108 đánh giá - 4.0/5 điểm


Người đến,

những con tàu không kịp gấp buồn, thiếp vào giấc vịnh

Nước hai bên thành tàu dớt dãi chảy, những chân vịt chuột rút cứng đơ

Bầu trời sũng mây, hải âu đang khóc đòi bữa tối

*

Người đến.

Tóc không giống. Áo quần không giống.

Cơn nhiễm lạnh không giống, yết hầu khô ken két rít lên.

Máu không giống. Cơn sốt nhiễm trùng không giống.

Nhịp điệu ý nghĩa không giống

Người đi đôi giày cô đơn của xứ sở mình.

*

Gió vịnh đói khát liếm sạch cả những tàn thuốc

Những vòm cây sũng mưa cầm cập run lên.

Sóng bóp mãi chân vịt cứng đơ vì chuột rút

Có tiếng sằng sặc con tàu mê chết đuối giữa biển xa,

*

Những ngôi sao hoàng hôn, những lòng trứng hải âu đẻ vụng,

Đang chín dần trong chảo mỡ u mê.

Và người đến, không phải thuỷ thủ, không phải du lịch

Người đi cầu tự cho tương lai của xứ sở mình.

(*) Bài thơ Boston 1911 của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.