Boston 1994

140 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tôi chỉ nhớ bằng một đêm. Chỉ thế thôi, đều đặn

Gương mặt người đàn bà chợt sáng lên, chợt tắt đi như một ngọn đèn

Tôi chỉ nhớ cô đơn có hai hành khách

Trên một chuyến tàu bất trắc vẫn ra đi

Tôi nghe trên mênh mang tiếng cơn mưa lạ

Con tàu trôi khỏi trái đất lâu rồi

Tôi nhận ra, chỉ cần nhận ra thôi và tôi cầu nguyện

Gương mặt chợt tắt đi, chợt sáng lên như một ngọn đèn.

(*) Bài thơ Boston 1994 của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.