Những người bị đuổi

60 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Thu Bồn

Tập thơ : Oran 76 ngọn (1979)

lúc mặt trời lên

khi đàn quạ kéo vế

cầu Mônivông súng nổ

trước hoàng cung lổng chổng những cỗ xe...

đài Độc Lập lặng im

trăm đầu rắn Naja không cứu được chúng tôi

thành phố bắt đầu hôm nay không có tiếng cười

tiếng người rú trên đường Pa rang đỏ

thôi giã từ tuổi thơ trên bãi cỏ

Mekong bốn mặt

gió hướng nào cũng mát

gió hướng nào cũng lộng

gió hướng nào cũng thẳng cánh cò bay

giã từ những loài hoa không tên nhưng có tuổi

thường làm rạo rực cuộc đời em

từ nay mẹ cha không làm chủ những căn nhà

trẻ con không còn ăn bánh kẹo

trai gái không còn gần bên nhau

đi, đi ra khỏi phố phường

đi đi ra khỏi những căn nhà xinh xắn

đi ra khỏi quá khứ tổ tiên

Phật ra khỏi chùa chiền cùng sư sãi

xe hơi tập trung về một chỗ

ti vi tủ lạnh dồn đống xó nhà

xe Honda tháo bánh cho vào trục xe bò

người đi bộ kéo nhau về tiền sử

quốc phục là màu đen

tất cả vào công xã

đốt hết tiền và của cải riêng

từ nay không cần chợ búa

trẻ con không cần trường

một buổi sáng thảm thương cho toàn nhân loại

đại bác từng luồng về phía Việt Nam

các cỡ súng nổ ran cho người

không còn nghe tiếng khóc

không còn nghe tiếng búa đập đầu

không còn nghe tiếng những bộ xương

cựa mình ở dưới hầm sâu

tro người chết đem ra bón ruộng

"ngũ cốc nước này sẽ vượt cả Thái Lan"

"Campuchia dùng lúa gạo đổi hàng"

"năm năm nữa Campuchia thành vua ngũ cốc"

"cách mạng - xanh phải đỏ - máu - người"

nỗi lặng yên của đoàn người

qua cầu Mônivông chạy về biên giới Việt

nước mắt xa quê rưới thấm đường về Xiêmriệp

đường về Batđombông

đi, đi nhanh...

phía sau có những thằng điên đang cầm súng

thằng say đang cầm dao

những thằng ngu đang nắm chính quyền

mưu đồ lớn chôn vùi dân tộc

đi, đi nhanh khỏi khu rừng đầy rắn độc

nhưng chân chúng tôi không bước nổi rồi

không hy vọng cũng chẳng còn thất vọng

phía trước tắc đường

phía sau nghẽn lối

thương dân tộc mình giờ chẳng có ai quen

toàn khách lạ và những chiếc xe gãy trục

những chiếc xe phản phúc

những con ngựa già không đủ sức đứng lên

xác trẻ con bị đạp bẹp trên đường

không ai khóc không ai nhìn các em được nữa

biển Hồ ơi! người là biển sữa

bên cạnh người là nỗi khát trẻ con

nỗi khát cháy lòng, nỗi khát héo hon

Mekong ơi! mấy nghìn năm nước mắt

mẹ chảy cùng Tổ quốc bao la

sao bây giờ người không chảy theo ta?

XôRiLa trao con cho chồng và nói

KonThaMát ơi! con mình đương đói

sữa em cũng khô rồi

đi, đi nhanh khỏi khu rừng đầy rắn độc

nhưng chân chúng tôi không bước nổi rồi

không hy vọng cũng chẳng còn thất vọng

phía trước tắc đường

phía sau nghẽn lối

thương dân tộc mình từng lớp xuống đất đen

thương phận mình giờ chẳng có ai quen

toàn khách lạ và những chiếc xe gãy trục

những chiếc xe phản phúc

những con ngựa già không đủ sức đứng lên

xác trẻ con bị đạp bẹp trên đường

không ai khóc không ai nhìn các em được nữa

biển Hồ ơi! người là biển sữa

bên cạnh người là nỗi khát trẻ con

nỗi khát cháy lòng, nỗi khát héo hon

Mekong ơi! mấy nghìn năm nước mắt

mẹ chảy cùng Tổ quốc bao la

sao bây giờ người không chảy theo ta?

XôRiLa trao con cho chồng và nói

KonThaMát ơi! con mình đương đói

sữa em cũng khô rồi

anh hãy gắng nuôi con

KonThaMát đi như một kẻ mất hồn

chân nặng nhọc nhích lên từng bước

có dòng sông nào đang khô nước

há hốc lòng mình trước biển khơi

hãy cố lên tí nữa em ơi!

ta phải sống như cây thông mạnh khoẻ

như con sóc giữa rừng gai dẻ

ngọn gió bị thương rã rời vẫn quật gãy cành lim

phía Uđôn có một đàn chim

bay về hướng Oan bay về biên giới Thái

bao giờ chim bay trở lại

những khu rừng Pờrếchvihia

những khu rừng Tổ quốc Campuchia

những khu rừng 203

những làng Iapốc

những người đi xa trở về như giờ lốc

quét sạch lá vàng cho ngọn gió màu xanh

đêm nay anh vào rừng

tìm về quân khu Đông

còn em hãy đến một triền sông

cày cấy nuôi con chờ ngày anh trở lại

đi với em anh sẽ thành thừa thãi

vì ngày mai đến trại tập trung

những người như anh chúng sẽ gông cùm

rồi sẽ đốt lấy tro bón ruộng

đừng khóc nữa em, tiếng gà gáy muộn

đêm đã tàn, em để anh đi

cho anh hôn con lần cuối chia ly

ồ sao trán con lạnh toát

sao chân tay con rời rạc

sao tìm con không còn đập nữa em ơi!

anh gọi tên con vọng mãi tận chân trời

tay anh bới đất đen và đây lời nhắn nhủ

đất quê hương, con ngoan hãy ngủ

có chim rừng đến hót con nghe

nếu khát khao con tìm đến suối khe

đất sẽ cho con dòng nước mát

mẹ sẽ vì con mà hát

lời đau buồn đến tận mai sau...

XổiLa! em hãy đi mau

nhập với đoàn người. nuốt khô dòng nước mắt

tiếng xì xào bọn chúng dương lùng bắt

chạy đi em

KonThaMát vào rừng

anh gặp BunThoong

người bạn trẻ hai tay bị trói

BunThoong trốn hai ngày nhịn đói

tay không bứt nổi xiềng

chân không nổi bước đi

đôi bạn dìu nhau qua những chỗ hiểm nguy

có một lúc đàn chó sói

đánh hơi người tìm đến bủa vây

KonThaMát dìu BunThoong lên cây

chờ bầy sói nản lòng rồi mới xuống

họ nhặt nấm trên những thân cây ruỗng

nhai với lá rừng để sống mà đi

những đêm mưa họ chẳng biết lấy gì

che đậy hai tấm thân còm cõi

vuốt mặt dưới cơn mưa xoa bàn chân mỏi

quân khu 203 xa vời

tiếng súng rừng Đông Bắc âm vang

rừng tà beng mênh mang

nơi ngọn lửa còn nấp trong than củi

nơi ngọn cờ còn nặng máu chưa bay!

(*) Bài thơ Những người bị đuổi của nhà thơ Thu Bồn , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.