Những gương mặt, những khoảng trời

50 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Bằng Việt

Chiến trường quen, mới đó lại xa rồi,

Gió thổi theo tôi dọc những vùng trời

Những chiến sĩ trẻ măng hẹn ngày gặp lại

Những gương mặt bình thường như lẽ phải

Mỗi gương mặt sinh ra để đón một vòm trời!

Dẫu ở nơi đâu cũng mắc nợ cuộc đời,

Những binh trạm tiền tiêu thổi cơm trong lòng đất

Những em bé Vân Kiều, đôi mắt tươi như hát

Quen nhìn xuyên trăm đám lửa mù đen

Bỗng mở xanh lạ lùng trước một khoảng trời yên!

Nhớ bà mẹ Trường Sơn, thăm thẳm trước rừng đêm

Nấu bát canh dong tây, nhường con ăn khỏi đói,

Nhớ em gái Thừa Thiên, hy sinh rồi chẳng nói

Mãi mãi để dành ta một khoảng thắm bầu trời

Ta vuốt mắt cho em, đôi mắt vẫn trong ngời!

Im lặng trước cơn đau và khóc trước niềm vui

Ôi tôi nhớ đêm công đồn Quảng Trị

Một vạn quả pháo ta bay lên trời kỳ dị

Rực thác lửa vàng xanh, tuôn xuống mặt quân thù,

Phút đứng dậy xung phong, mắt rớm lệ không ngờ.

Sống cảm động suốt đời, đất nước chiến trường ơi!

Mỗi gương mặt tôi quen, một lần nhìn, thương mãi...

Bao em bé ngây thơ, bao mẹ già từng trải,

Những chiến sĩ băng qua khắp đất nước hầm hào,

Mỗi gương mặt bình thường, sau nghìn lần sống chết

Rọi ánh sáng vào tôi, cùng những khoảng trời cao!

(*) Bài thơ Những gương mặt, những khoảng trời của nhà thơ Bằng Việt , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.