Bên địa đạo Vĩnh Quang

80 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Bằng Việt

Từ lòng địa đạo đi ra

Mỗi ánh mắt trẻ con bỗng làm tôi sáng loá

Hồn tôi chợt nhiều nắng quá

Trên đất này Vĩnh Quang!

Tôi quên đi hết thảy mọi con đường

Chỉ nhớ quãng hào này

Rợp cỏ mặt trời và hoa muống biển,

Lại có những em bé lên ba,

Lần đầu ngạc nhiên được nhìn biển rộng

Lần đầu ngạc nhiên được nhìn trời trong!

Và tôi ngạc nhiên với chính mình

Đã qua hết hai mươi tám năm trên trái đất,

Nhưng chưa hình dung hết được

Khoảng cách sống - còn, chưa đầy dăm mét

Từ hầm sâu ùa ra giữa nắng,

Khoảng cách ngắn đến mức khó tin

Giữa chiến tranh và hoà bình,

Lại dài dặc đến chừng này

Trong tấm lòng đợi chờ con trẻ!

(*) Bài thơ Bên địa đạo Vĩnh Quang của nhà thơ Bằng Việt , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.