Người đi cùng một đường

40 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Bằng Việt

Tặng Xuân Quỳnh, sau khi đọc bài thơ "Viết trên đường 20" của bạn.

Lại con đường đỏ rực dưới cây xanh

Đi như lao, như lửa cháy trong mình,

Nhịp thơ bạn bỗng bồi hồi mạch đập

Những sườn dốc, rồi những vòng cua gấp

Băng trong đời, như bạn đã từng quen!

Con đường đi rất ít phút bình yên:

Nắng – địch bổ nhào, mưa rào – toạ độ,

Con đường dốc, xe gầm gào sang số,

Say mê đi, chẳng chóng mặt bao giờ!

Vẫn đó - gió Lào, cát trắng trong thơ,

Những thượng nguồn sông, buồn vui bất chợt,

Như lòng bạn, lũ trào dâng đột ngột

Cuốn mình đi, đắp những bãi bờ xa.

Vẫn những cơn mưa như tiếng reo oà

Rồi vụt chốc mây quang, trời dội nắng,

Hơi núi đá bốc lên mù mịt trắng

Vượt qua rồi còn nóng hổi bàn tay!

Cả tâm tình bạn đã trải vào đây:

Những lán dân công ven đồi cỏ dại

Lối cát sỏi rộp bàn chân con gái

Suốt bao mùa vác gỗ lót đường đi...

Vẫn cuộc đời thu gọn hết trên xe

Đôi mắt thức thẳng căng nhìn khói lửa,

Những trọng điểm đổi nhiều đêm không ngủ

Canh bom dồn, càng hiểu bạn nhiều hơn...

(Bỗng nhớ chút gì lâu lắm, rất thân thương

Như trái sấu đầu mùa, như cơn mưa mái phố,

Như ngọn sào thưa và cánh chuồn ngái ngủ...

Đốt lòng ta tự thuở bé vô tư

Còn miên man sáng mãi đến bây giờ!)

... Xa biết mấy, đường đi từ dạo ấy

Những đồi sim bạc nắng, rụng trong chiều,

Cỏ mặt trời lăn qua cát bỏng,

Hay đỉnh Hoàng Liên, hoa nở giữa từng rêu...

Những cánh buồm nâu vật vã sóng triều

Những bãi dứa che đảo đèn, hoang dại

Những lớp bạch đàn trên đồi ong trơ trụi

Bao vui buồn, có bạn lắng nghe ra...

Ngỡ mọi nẻo đường đất nước đi qua

Chắt lọc lại, thành tấm lòng của bạn

Tấm lòng trải ra:

Vượt thử thách đạn bom, vượt đất chua đồng cạn,

"Sau mất mát nghìn đời, vẫn là lượng phù sa!"...

(*) Bài thơ Người đi cùng một đường của nhà thơ Bằng Việt , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.