Huế, tấm lòng em...

136 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Bằng Việt

Câu chuyện kể của cô

Giao liên người Huế N.K.K.B.

"Cơn mưa mùa hạ hiền hoà,

Sau cơn mưa, ánh sao xa lạ lùng,

Con sông róc rách nước trong

Cỏ may quen, cánh phượng hồng tuổi thơ...

Xóm nghèo Đập Đá từ xưa

Ngẩn ngơ qua, lại ngẩn ngơ dạ sầu,

Nhạt nhùng tâm sự mưa mau,

Áo dài chi, nón che đầu mà chi,

Mặt quân thù xám như chì

Lối lao Thừa Phủ ngay kề trường em,

Cửa trường Đồng Khánh đâu yên

Xót xa tiếng xích khua bên giảng đường!

"Biết yêu cuộc sống lạ thường

Mà sao phải lúc chán chường thế anh!

Nhà em - ngày ấy còn lành

Mẹ em - ngày ấy còn xanh nửa đầu,

Lo toan chất ngất theo nhau

Khi ba mất, mẹ cũng mau về già!

"Năm năm em biệt cửa nhà

Bàn chân mưa nắng chai ra nhiều rồi,

Cực thì có cực, mà vui,

Chiến khu ta, củ sắn lùi, cũng ngon!

Ba lần ép dưới mưa bom

Đội hầm lên, chỉ thấy còn tro than!

Hai mùa bão lụt tan hoang,

Từng lon cháo nếp, chia san từng người!

Giản đơn khoé mắt, nụ cười,

Giản đơn, là lúc cuộc đời thẳm sâu!

"Thương sao con nước Ô Lâu

Ngàn đêm lặn lội, bọt ngầu xanh đen,

Đôi bờ cát lở, triều lên,

Ánh đèn pha chợt quét trên đầu mình,

Thương sao động cát Phong Điền

Chói chang, chỉ lá cây niên che đầu,

Địch càn trước, địch càn sau,

Mấy lần ẩn náu, vùi sâu trong lầy,

Gian nan mảnh đất quê này,

Sống dồn, nghĩ cứ mỗi ngày thương thêm!

"Anh đừng lo lắng cho em,

Em qua tuổi trẻ, đã quen vui buồn,

Thuỷ chung chất Huế trong hồn,

Thì xa xôi mấy, vẫn còn thuỷ chung,

Chiến tranh qua, chỉ lạ lùng,

Làm tim em đập, khôn cầm yêu thương!"...

(*) Bài thơ Huế, tấm lòng em... của nhà thơ Bằng Việt , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.