Đêm gió Trường Sơn

132 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Bằng Việt

Tôi lại về đêm rất sâu Trường Sơn

Gió dữ xung quanh cồn cào như biển

Chỗ đất đồi lửa xém

Cỏ gianh mùa này lên cao

Cỏ gianh dâng phừng phừng như lao!

Sương dăng thành che lấp bóng sao

Mênh mông mùa gió

Nghe chim kêu chưa sáng mặt trời

Khí núi bay ra mờ đục mắt người

Đá đổ ầm ầm như sấm động

Lắm bữa thèm ăn bát cơm thật nóng

Hơ lửa bàn tay thấm thía thương nhau!

Ôi nhớ những khi xẻ núi bắc cầu

Đại bác địch nổ trên đầu toé lửa

Những đêm lấp bao hố bom dang dở

Con đường vươn như sống lúc trăng lên

Từng khúc đứt ra sâu hoắm lại liền

Lại quẫy khúc trườn lên phía trước

Nỗi vui lớn có gì đo được

Như gió ào dâng trong mắt, rưng rưng...

Lán phong phanh trong rừng

Dăm lần cháy lại dăm lần chuyển chỗ

Dao mài vẹt theo đường phát cỏ

Cuốc cùn trơ vét đá hầm hào,

Chưa khi nào, chưa nơi nào

Sức người căng đến thế!

Gió nóng hanh hao, lồ ô nứt nẻ,

Xác ve khô rơi rụng mùa hè

Bão đầu thu quật nát tranh tre

Sương giá đầm đầm cỏ đông nhọn sắc...

Sống duy nhất chỉ để mà đánh giặc

Cái cắn răng nơi đó đã anh hùng!

Ở đây không khí loãng hơn đồng bằng

Hơi thở người sâu hơn

Lòng yêu đời sâu lắm!

Ôi Trường Sơn! Đêm nay tôi thức trắng

Những bóng hình thân thuộc mãi theo đi

Gió dữ xung quanh cồn cào như biển

Hơi thở quanh tôi thương mến, thầm thì...

Qua gian khổ thấy mình dày dạn lớn

Thương nhau nhiều, thấm thía sức nhau hơn

Ngày mai, trở giấc nơi đâu nữa

Hẳn suốt đời, khát vọng vẫn Trường Sơn...

(*) Bài thơ Đêm gió Trường Sơn của nhà thơ Bằng Việt , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.