Mùa đàn bà

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Làn da ái tình đã rách

Em hững hờ kim chỉ ngắm mây trời xa

Chim đã mất hút để lại những tiếng vỗ cánh

Trời đẹp quá

Làm sao trách em được

Những đứa trẻ ngủ trong bình yên

Em nói dối chúng bằng nụ cười

Bông hoa nở ánh nhìn em ve vuốt

Còn mảnh đất chân em đi cằn khô

Ban sớm trăng bị khuất trong ánh nắng

Khúc ca em rướm máu tự do

Tiềm thức em chuẩn bị hành lí

Nỗi cô đơn trong tuýp thuốc đánh răng

Những đứa trẻ

Ôi trái tim quá chật

Làm sao em bồng hết chúng trên tay

Chúng vẫn ngủ dòng sữa chảy qua mắt

Em bóp nỗi buồn khỏi tuýp thuốc đánh răng

Tiếng vỗ cánh đã chết trong gió

Gió không câm nhưng gió kiệm lời

Chỉ huýt sáo hoặc là gào thét

Giá gió biết hồi sinh tiếng chim

Gió có biết đấy nhưng chắc em không biết

Em khép cửa sổ và suýt bật khóc

Tấm áo ái tình bận vướng lồng ngực

Cắn răng em lặng lẽ khâu vá

Lũ trẻ ngủ làm em đỡ đau

Và có lẽ cả tiếng tíc tắc

Nghe như là đừng khóc đừng khóc đừng khóc

Em bị ốm với chiếc áo rách

Cửa sổ chờ đợi đôi bàn tay

Em nằm ước khi một niềm tin nữa tắt

Giá anh bảo em muốn nói gì thế

Thay cười khẩy thôi cô đừng mơ

Cử chỉ mới sẽ giống tiếng vỗ cánh

Nhưng dường anh không hiểu bao giờ

Lũ trẻ cứ ngủ mãi chẳng lớn

Trong bức tranh dần ố trên tường

Anh không ngắm lần nào để nghĩ

Em sẽ nói dù kinh động đến chúng

Hãy thả em ra khỏi bức tranh

(*) Bài thơ Mùa đàn bà của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.