Chiều quan san

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tặng quê hương tôi

Ngồi trên thuyền khoả chân xuống nước

Nước quê hương da diết vỗ về

Nước tứa tuôn trong từng thớ da thớ thịt

Tựa lòng ưa ứa nỗi đam mê

Muốn dựa vào em trong bình yên sông núi

Giờ em làm chi giữa chốn thị thành

Gió ở đây gió không vẩn bụi

Người ở đây người chẳng đua tranh

Chẳng cớ gì để thấy mong manh

Lá xanh là lá thẳm xanh ngút trời

Ở đâu đời chẳng là đời

Nhưng đâu dễ kiếm thảnh thơi dế mèn?

Thò tay ve vuốt lá sen

Lấy đâu ra ố mà hoen hỡi Người?

Mấy khi được phép biếng lười

Mấy khi được nói được cười trong tâm

Đố ai giữ được lặng câm

Đố ai cầm được không cầm nước lên

Trời ở dưới, đất ở trên

Con người bỗng ở hai bên, diệu kỳ

Con mời các cụ một ly

Con xin chúc rượu một hy hữu lần

Một hơi rượu ấm tẩy trần

Khi lòng thanh bạch mới cần đến nhau

Một vài thời lắng thương đau

Giữa đời

miếng cá

sợi rau

Thiền

Nào đâu thua kém gì tiên

Người quê chân chất, lành hiền mà sâu

Bao năm tìm đẩu tìm đâu

Hoá ra nhịn khóc bao lâu để cười

...

Mời ông, mời bố, mời các cô chú, mời bé Bi một ly mới

Đàn ông không hơn nhau ở cái tài rượu

Nhưng cứ thấy ngon thì uống thôi

Uống tới chừng nào còn uống được

Miễn sao vẫn giữ được cái thằng Người

Cứ say một lại tỉnh mười

Tự nhiên muốn khóc rượi rười trong vui

Tẹo về lòng lại ngùi ngùi

Cay cay ngọt ngọt bùi bùi thơm thơm

Thèm thiêm thiếp giữa ổ rơm

Ban mai thoả giấc hoa đơm trên đầu

Tiếng chim vắt vẻo nơi đâu

Run lên muốn vót một câu thật trầm

...

Trẻ con lũn tũn như mầm

Mà dai dẻo tựa nhân sâm ngàn đời

...

Con xin ly nữa được mời

Cái gì rơi cứ để rơi tận cùng

Cái gì chung vẫn của chung

Cái gì riêng vẫn ung dung mà mình

Rượu chưa ngấm đời đã xinh

Đạm điềm mà vẫn vung vinh vẫy vùng

Con đường

Con đường

Còn đương...

Nằm gai cũng phải tắm sương gột bùn

Gan không nhụt chí chẳng cùn

Rảnh rang rồi lại run run tìm về

Một trăm giọt máu ăn thề

Chẳng bằng lời nhủ vỗ về trong tâm

Con đường

Con đường

Còn đương...

Rực như một ngọn hướng dương

Cứ theo nguồn sáng quê hương ngóc hồn

Để xem ai dại ai khôn

...

Con đường

Con đường

Còn đương...

Cứ theo lẽ sống yêu thương mà lần

Dầu cho toé máu bàn chân...

...

Con đường

Con đường

Còn đương...

Bỗng dưng thèm sao thèm thế

Được nằm xuống giữa quê hương

(*) Bài thơ Chiều quan san của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.