Cảm ơn

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


cảm ơn những rung động bồng bột

đã không đuổi tôi ra khỏi tôi

những ngộ nhận thường làm thơ mềm hơn

sống là cuộc bóc vỏ ngộ nhận

ngộ nhận là vỏ tái tạo vĩnh cửu

những ngộ nhận làm anh đau xót

kể làm gì nào ai trách được đâu

cái cơn đang rơi ngoài cửa sổ

đứa trẻ vạch chim đái xuống đường

đâu ai biết đấy chẳng phải mưa

có người hít hà như làn hương

ai giúp anh cai nghiện ngôn ngữ

ngoài giọng nói khoả thân của em

ngày dài lắm như độ ngân dấu chấm

nỗi buồn ư

sự ngộ nhận sau cùng

cả vị ngọt khi anh nghe em khóc

cũng khó lòng giác ngộ mắt đại dương

xăm nỗi nhớ của tôi lên bóng tối

mà bình minh thanh thản lột da hoài

may chiếc áo dịu dàng bí hiểm

khoác lên em của quá khứ về sau

dập chấn động bằng cách đóng phố lại

tôi trở về làm tôi nhà quê

không hiểu cái đang làm tôi lạnh lẽo

khi bâng quơ nhìn nắng chết trên đồng

không

chỉ ngã gẫy xương thôi chứ

thoi thóp và châu chấu xoãi cánh nâng

(*) Bài thơ Cảm ơn của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.