Công viên

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


một bà già đánh cầu lông

chừng bảy mươi tuổi

mà không thấy buồn

cô con dâu trẻ luôn luôn

phải di chuyển để đỡ muôn miếng đòn

thế mà cái thằng bé con

đừng nhìn khoái chí lại còn nhe răng

bà già mãi chưa hết xăng

cô con dâu mệt

vẫn hăng như thường

một bầy đá bóng gần đường

sút như nã đạn chẳng thương dân tình

một cái xe đổ đánh ruỳnh

chúng ù té chạy

họ trình công an

bà già tranh thủ thở than

mấy lần chúng đá vào bàn tay/toạ tôi

công an hỏi han một hồi

cô con dâu trẻ bảo thôi anh à

chẳng may quả bóng lăn ra

chẳng may chẹt phải

may mà không sao

chỉ vì không có chỗ nào

để chơi

chúng mới đá vào người dân

anh công an trẻ phân vân

trước bà mẹ trẻ thiên thần to cao

bạn thì xử lí ra sao

còn anh ta cứ đi vào đi ra

sau rồi anh ta bảo à

mỗi ngày tôi sẽ la cà quanh đây

vẫn phải cấm thôi kẻo đầy

người đi đường bị vạ lây thì phiền

thằng bé con vẫn hồn nhiên

tung tăng trong cái công viên kín người

vẫn ngây ngô vẫn toét cười

vẫn như những cái cây tươi quanh hồ

trái tim của nó hiền khô

lúc nào cũng muốn nói

ô! cuộc đời

trái bóng vừa bị bỏ rơi

buồn cho tuổi trẻ hèn ơi là hèn

buồn cho người lớn nhỏ nhen

tham nhà tham đất mà chèn chúng ra

trăm năm trong cõi người ta

một người tham tạo ra ba người hèn

muôn năm trong cõi đất đen

tham hèn đều được một phen nhạt phèo

tôi đi trong tiếng lá reo

còn ai ớn những hiểm nghèo thả rông

một cô ăn bún hở mông

tôi nhìn

nhìn mãi

mà không

hết buồn.

(*) Bài thơ Công viên của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.