Đòn bẩy

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


tôi muốn nghe lại tiếng Việt

với cảm quan của người không biết thứ tiếng này

tôi muốn nghe nó như âm nhạc

vô nghĩa

ô

sao những người kia lại hiểu nhau

rồi tôi học lại tiếng Việt

như chưa học bao giờ

những thứ bậc của nó

những lễ phép của nó

tôi vâng dạ ạ với tất cả mọi người

nghĩa là với cả từng đứa trẻ

từng tên tội phạm

từng người độc ác

biết đâu họ tôn trọng người khác hơn khi được tôn trọng

và những người ưa người khác phải tuân theo thứ bậc

những người ưa người khác phải lễ phép với mình

có thể không ưa tôi làm như vậy

bởi họ sống với sự diễn dịch

họ suy diễn tôi coi họ ngang bằng

trẻ con

tội phạm

người độc ác

họ yêu cầu tôi phải xưng hô khác

nhưng tôi tiếp tục vâng dạ ạ với tất cả mọi người

những đứa trẻ cũng bắt chước tôi

(như tôi bắt chước nhiều người già)

cho đến khi họ (để không bị ngang bằng)

quyết định nói trống không với nhau

họ quy ước đó không phải là vô học

mà để phân biệt với quy ước "vâng dạ ạ là hạ đẳng"

(họ tốn rất nhiều tiền cho phong trào đó)

rồi một hôm

khi con người ai cũng không muốn mình là hạ đẳng

để đứng vào tầng lớp tinh hoa

ai cũng nói trống không

cũng gọi nhau theo cách tiếng Anh dùng you/i

tiếng Trung Quốc dùng wo/ni

những người cuồng diễn dịch không tài nào cản được sự huỷ diễn dịch

cũng không tài nào ngờ được

chính họ đã thúc đẩy sự bình đằng trong ngôn ngữ

bằng nhiệt tình diễn dịch của họ

(*) Bài thơ Đòn bẩy của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.