Tiếng Việt

1 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Đinh Nho Tuấn

Giây phút đầu đời tôi gặp Người và ánh mắt của mẹ.

Tã lót tình yêu mẹ cuộn tôi được quấn cùng Người

Tôi nhoẻn cười khi nghe những âm thanh lay động

Người nhào trộn hồn tôi tiếng Việt ơi!

 

Tôi yêu Người mềm mại trăng non

Uyển chuyển eo thon, dịu dàng, móc câu nhành lúa

Trải thảm âm thanh, Người lót tôi nhung lụa

Tôi đùa nghịch Người, mê mẩn lọn tóc tuổi thơ.

 

Người châm ngọn nến soi tôi đường xa

Tôi hái Người - những búp sen hồng, xếp lên giấy trắng Chữ O, chữ A,

Người phát minh tôi thầm lặng

Người nắn tôi khỏi nghệch ngoạc con đường.

 

Tôi cưỡi Người ra đồng cho trâu đằm ánh trăng 

Tát cạn hố bom Người cùng bọn trẻ chúng tôi sục bùn bắt cá

Người dấu tôi dưới hầm chữ A trong làn bom giặc thả

Tôi cuộn mình trong Người tê buốt những đêm đông.

 

Người là lũy tre già, Người là những hố chông

Người - đòn xóc, thúng gồng, Người là đòn gánh

Gánh giang sơn ngàn năm đè nặng

Con chữ có sờn, nét trĩu, tiếng Việt ơi!

 

Tôi bên Người, Người bước cạnh tôi

Như tấm áo sờn, tuổi thơ tôi mặc

Vừa vặn làm sao, ấm áp làm sao

Che chắn hồn tôi gió Đông, gió Bắc.

 

Tôi đã cùng Người cất tiếng tình yêu

Đêm tỏ tình, trên môi tôi Người cháy

Đêm đen ấy bùng lên thứ âm thanh Như ánh sao rơi, Người và tôi run rẩy!

Và Người cùng tôi có những lúc thét lên

 

Khi trong tim tôi ngập tràn thất vọng

Tôi gãy gục bên Người tiếng Việt ơi

Hờn tủi, yếu mềm, tim tôi lạnh cóng.

 

Tôi đứng lên bằng bệ đỡ của Người

Hơn trăm năm, lưng của tôi đã tựa

Lên vững chãi, thô ráp lưng Người

Mặc dưới chân nhiều lần máu ứa.

 

Tôi đứng lên, cố sức gạt những điều xằng bậy

Vấy bẩn lên thanh danh của Người

Và hồn tôi luôn ca lên lời ca trong trẻo

Bài ca về Người, tiếng Việt, tiếng Việt ơi!

(Sài Gòn 2017)

(*) Bài thơ Tiếng Việt của nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.