Đợi con

1 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Đinh Nho Tuấn

Ông trăng già buông màn đi ngủ

Mặc bầu trời nhao nhác bầy sao

Bố chờ con, ra ban công đứng đợi

Vào giờ này, con đang ở nơi nao!

 

Ngọn đèn đường gục đầu rũ rượi

Con đường khuya uống rượu say mềm

Ánh mắt bố rạch màn đêm từng mảnh

Gạt hàng cây, gạt mưa gió của đêm.

 

Vệt đèn xe, sao băng lóe sáng

Lao vụt qua, cán lên mắt bố nhìn 

Trên ban công, đêm treo chùm trông ngóng

Tay vươn dài, nhẹ cấu vào tim.

 

Con có dặn:- Bố ngủ đi đừng đợi

Chắc rất khuya con sẽ trở về

Cứ ngỏ khoá, bố ơi đừng chốt lại

Con tự vào, không thức bố, lặng im.

 

Bố không ngủ, vài chùm sao không ngủ

Trong đêm đen, chúng tinh quái đi hoang

Vào giờ này biết đâu sao mẹ

Đang thao thức đợi chúng trong màn.

 

Đêm khá lạnh, cơn gió chưa buồn ngủ

Cọ vào tay, vào chân bố xo ro

Bên cạnh bố chùm phong lan vẫn thức

Thấy một vài cánh trắng tỏa âu lo.

(*) Bài thơ Đợi con của nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.