Cây đàn gãy

1 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Đinh Nho Tuấn

Tôi có cây đàn gãy

Nằm yên lặng góc phòng

Sáu dây giờ còn một

Khoá tét gỉ, sơn bong.

 

Ngày qua ngày lũ gián

Cùng lũ kiến ôm đàn

Chúng xây hang, xây tổ 

Thành thiên đường thênh thang.

 

Xung quanh cây đàn gãy

Những nốt nhạc rớt rơi

Rêu phong bài hát cũ

Yên giấc nồng, thảnh thơi.

 

Ôi tiếng đàn réo rắt

Rải âm thanh dặm trường

Thanh trầm ôm thanh bổng

Thổi gió ngàn du dương.

 

Mỗi cung cây đàn gãy 

Như quỳ một kiếp người

Phím đồng còn mở mắt

Trân trối vào đơn côi.

 

Bao hương hồn bài hát

Vương vấn, nằm đâu đây

Mỗi bài, cây hương nhỏ

Cháy lên, khói trời mây.

 

Ôi cây đàn đã gãy

Quẳng gánh quên bụi trần

Bỏ lại đời oanh liệt

Ngủ vùi, chẳng còn ngân.

 

Thương cây đàn đã gãy

Gục xuống bên tuổi già

Chôn một thời chinh chiến

Nghĩa trang nào, miền xa!

 

Tôi ôm cây đàn gãy

Vòng tay, ôm thêm mình

Hôm nay tôi còn hát

Bao giờ sẽ lặng im?!

SG 2017

(*) Bài thơ Cây đàn gãy của nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.