CHO TÔI XUỐNG BẾN LAM KIỀU

1 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Đinh Nho Tuấn

 

Cho tôi xuống bến Lam Kiều

Lữ khách đường dài mỏi mệt

Tôi lẫn vào bóng hoàng hôn

Lấp lánh mây trời, ngàn con sóng biếc.

 

Ngắm núi sông dang tay trải rộng

Một con thuyền neo bến chờ ai

Vốc ngụm mát lòng tôi đất mẹ

Nước hiện ra tôi rõ hình hài.

 

Nào Hồng Lĩnh ghé vai cho tôi tựa

Gian truân tôi xin trút xuống cỏ dày

Xin chìa tay mặn nồng thơm hương lúa

Hồn ta này đuổi theo nhánh cỏ may.

 

Một khúc sông, khúc ruột thành bến đợi

Nối Giang Đình, nối bến Tam Soa

Nối hồn quê, nối lòng người viễn xứ

Một câu hò vời vợi bóng ngày qua.

 

Câu ví dặm ngàn đời nay len lén

Dính như sơn phết lên những cánh buồm

Thuyền khơi xa. Dấm dứt mùi cơm rượu

Chưng cất lên từ dòng ngọc suối nguồn.

 

Tấm thân Kiều, quẩn quanh ngày Bến Thuỷ

Ai vớt em, hong em đến ngày nay

Em có trôi vào Tiên Điền giấc ngủ

Hay kêu đòi ta ru nựng trên tay.

 

Một tên gọi Lam Kiều em để lại

Thiên thu rồi em chưa nỡ chia xa

Cả nắm đất ngày thanh minh em hái

Nay hạt mầm nở giữa lòng ta.

 

Xuống dòng Lam, hồn ta xin được vục

Nếu ngồi đây thêm chới với trăm lần

Hỡi Kiều ơi, xin em đừng hối thúc

Bến Lam Kiều cho ta được dừng chân.

 27.2.2020

(*) Bài thơ CHO TÔI XUỐNG BẾN LAM KIỀU của nhà thơ Đinh Nho Tuấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.


Đánh giá của bạn

    Tags: