Người ở lại

179 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Tô Thuỳ Yên

Tập thơ : Thơ tuyển (1995)

Tháo giải cho nhau lời hứa cũ

Đau như cắn lấy lưỡi mình

Em ở lại, thôi thì em ở lại

Như thân cừ cắm giữa lạch đời trôi

Bỏ lỗi cho anh, bỏ lỗi cho đời

Nhớ chuyện trước, coi như từng mãn nguyện

Thương nhau hơn

Sau trước vẫn là thương

Đóa hoa quá thời ra rác rưởi

Rán lên em

Tin mưa nắng phôi pha từng nỗi nhớ

Chẳng nhìn ra như tượng gẫy đầu, tay...

Ôi ngay lúc tưởng chừng quen được mặt đời

Trớ trêu chưa, đời đã đổi thay

Ta tập mới ngày ngày cung cách sống

Tàm tạm thôi như áo mượn tròng qua

Thành phố chòng chành, chen chúc ngược xuôi

Đèn đỏ đèn xanh, ngã năm ngã bảy...

Biết tin ai?

Thương em đi ngỡ ngàng xe cộ

Đạp lên dốc cầu cao

Ngày mấy bận

Tủi phận mình

Con rạch đen nồng như máu chết

Rất ít khi em ngẩng nhìn trời

Có phải người buồn hay ngó xuống?

Ôi lẽ nào chung thủy với mình

Chỉ có bóng mình sao?

Chiều tan sở, thẳng về nhà

Vì chẳng biết đi đâu...

Đời còn chỗ nào vui?

Chân bước không qua ngưỡng ngần ngại

Những bữa cơm một mình ăn quấy quá

Thiếp lặng tiềm sinh

Tập lịch lâu ngày không gỡ tới

Thờ ơ giữ đủ cả âu sầu

Thôi, em tiếc thêm chi cái sợi dây dài

Để đến nỗi ngồi hoài bên giếng cạn?

Hãy đứng lên, thử dời đổi tủ, bàn

Đừng ngó miết một nỗi buồn bất biến

Những đêm tối thời gian nhích uể oải

Trên vòng tròn vô tận chán chường kia

Đo đạc âm thầm

Bãi hạn kinh hoàng cơn mất ngủ

Những giữa khuya đứt giấc chiêm bao

Nằm nghe tóc rụng

Chiếu chăn bức bối tuổi lưng chừng

Những toan dậy đi ra ngoài phố lộng

Vô thủy lạc rồi, nay lạc nữa

Đành như sao rụng dưới trời sâu

Tàn đời mạt kiếp liệu còn gặp?

Dai dẳng sầu, chó sủa nguyệt lu

(*) Bài thơ Người ở lại của nhà thơ Tô Thuỳ Yên , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.