Mòn gót chân sương nắng tháng năm

39 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Tô Thuỳ Yên

Tập thơ : Thơ tuyển (1995)

Tặng Lê Thị Trang

Đôi bàn tay vỗ nháng âm thanh

Loan báo trần gian buổi thượng trình

Của các vương tôn miền trí tuệ

Lần sau cùng phó hội u minh

Ôi các vương tôn miền trí tuệ

Mưu đồ đo đạc cả Vô Biên

Tung ra khắp bãi thời gian lộng

Lượn lượn ưu tư khốc liệt rền

Giờ đã thượng trình im tịch diệt

Nhòa tan sắc áo bụi quan san

Mỏi chìm đốm lửa ngoài muôn dặm

Kể từ đây, thế giới cư tang...

Suốt bến sông này, hoa trắng nở

Cỏ cây lưu gió khóc mơ màng...

Chẳng hẹn mà sao vẫn đợi nhau?

Nước xưa về tận chốn giang đầu

Thăm hỏi con chim màu sặc sỡ

Lời ca u uất giấu nơi đâu?

Con chim thoát xác thành cơn mộng

Bay liệng dài trên trí nhớ không

Chiều chiều, lớp lớp mây vô sử

Quần tụ bên trời gọi nhớ nhung

Ta gửi mỗi ngày một sợi tóc

Cầu may cho trận gió kinh thiên

Có ai bên cõi vô cùng tận

Bắt gặp lòng ta bay đảo điên?

Có thể mai kia, Thời Đại Lớn

Sáng rền trên cõi sóng tinh anh

Bây giờ, cỏ mọn nơi mồ lạnh

Cũng nửa vàng chen nửa biếng xanh

Đời đồng thuộc mỗi câu tra vấn

Gió thổi chai người đứng lặng thinh

Biển Bắc tuyệt mù con nhạn lạc

Thời gian mất trí trắng vô âm

Hỡi người cố cựu trong trời đất

Khi nước tràn sông, có nén tâm?

Vụt đuốc đi thầm đến mãn kiếp

Lèm bèm ú ớ chuyện nhân gian

Phất phơ chéo áo đường thiên cổ

Nước mắt hồng tuôn đến đá mòn

Đâu miệng giếng xưa giờ ẩn tích

Dưới xum xuê hoang phế xanh rờn?

Trăm năm, rồi lại trăm năm khác

Tên đóa hoa này, ngươi nhớ chăng?

Con ngựa bất kham cuồng bão táp

Cõi hồng trần lôi nỗi kinh tâm

Tiếng kêu réo đuối trong thăm thẳm

Mòn gót chân sương nắng tháng Năm

Thấy, thấy sóng tan tành lũ lượt

Đời hoài công đứt nối miên man

Ta về tắm lại dòng sông cũ

Luống những bình yên kiếp dã tràng

Ha hả tiếng cười u tịch thốt

Đêm đêm sao lạc rụng trong vườn

Sáng ngày, đời giật mình ngơ ngác

Mường tượng đôi ba chuyện bắt quàng

Ta gắng về sâu lòng quá vãng

Truy tầm mê mỏi lý sơ nguyên

Hỡi ôi, dọc dọc thây câm cứng

Mắt trợn trừng chưa dứt ngạc nhiên...

Ta lại trồi lên dương thế rộn

Ngày ngày ra bãi vắng vời trông

Bóng chim, tăm cá, cành trôi giạt...

Bất luận điều chi giữa mịt mùng...

(*) Bài thơ Mòn gót chân sương nắng tháng năm của nhà thơ Tô Thuỳ Yên , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.