Một trận chống càn

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tác giả : Huỳnh Văn Nghệ

Rùng rợn tiếng loa vang

Giữa rừng khuya giá lạnh

“Chống càn... chống càn

Đồng bào chuẩn bị chống càn...”

Máy nói trung đoàn tiếp theo reo lệnh:

“Chôn ngay máy tiện

Tắt hết lửa lò

Tháo giấu máy in

Gánh dời kho gạo

Sơ tán hết trẻ thơ, già yếu

Nguỵ trang cả hầm lúa, hang heo...”

Máy nói cứ reo...

Trinh sát chạy chân không bén đất.

Tin tức trở về từng phút, từng giây.

“Tây đã vào Đất Cuốc

Xe tăng gầm phía Bào Đế, Tân Dân

Ở Lạc An, chúng đang đốt nhà dân

Nhổ từng gốc khoai

Cướp từng tô thóc,

Phía Cây Đào, rền tiếng súng cà nông

Đất Tân Tịch rỗ hố bom, đại bác”.

Rách nát thân dừa

Xác xơ ngọn chuối

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói

Nhặt từng mảnh xương con

Gói lại

Đem chôn

Lệ trào tuôn

Không tắt lửa căm hờn

Trong bốn mắt.

Ôi chiến khu Tân Uyên!

Lại cháy nữa mái tranh, rẫy lúa,

Lại chảy nữa máu đồng bào đau khổ

Ngồi đứng không yên

Tiểu đoàn chủ lực từ Long Nguyên

Mừng được lệnh đạp đêm về căn cứ.

Cành lá ướt, sương vuốt ve mũ, áo

Đồng bào gánh bánh, nước đón mừng...

Trời vừa rạng đông

Sông Đồng Nai bỗng cười tung sóng trắng

Thuỷ lôi ta hạ tàu giặc ở Xóm Đèn

Tây trắng cố dìm Tây đen

Chen nhau bơi, chui đầu vào lưới đạn.

Địa lôi ta nổ trên đường Hố Cạn

Làm gục đầu mấy chiếc xe tăng

Nát thây bọn nguỵ thổ, Việt gian.

Còn hai chân vướng tòn teng trên cành.

Băng hầm chông, lựu đạn.

Dân quân hạ “ông lớn” khắp nơi.

Bọn nhảy dù chân chưa bén lúa tươi

Bị cọc bén chĩa ngay lòi ruột

Con “đầm già” bị một chùm đạn mút

Lảo đảo bay về khói vuốt theo đuôi.

“Giàn nhạc” ca nông đã câm họng lâu rồi

Chiếc “cán gáo” đã chuồn mất hút

Tiếng kèn của tiểu đoàn chủ lực

Đã vang rền phía Lò Than

Đồng bào reo mừng

Mẹ vội hái củi khô

Đun thêm nồi bánh tét,

Vừa vái Trời, với Phật.

“Phù hộ trung đoàn, giết giặc lập công!”

Nồi bánh tét chưa sôi

Tin giặc đã chạy rồi

Bỏ lại cả lon quan, xác lính.

Đêm liên hoan mẹ hò lanh lảnh:

“Khu Đ đi dễ khó về

Lính đi bỏ mạng, quan về mất lon”.

(*) Bài thơ Một trận chống càn của nhà thơ Huỳnh Văn Nghệ , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.