Mất Tân Uyên

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tác giả : Huỳnh Văn Nghệ

Chỉ có mây bay lên trên trời vắng!

Đáy sông xanh đâu còn bóng lầu son.

Tiếng xe ngựa vang xa trong dĩ vãng

Đây tro tàn, gạch nát, ôi tang thương.

Nhớ Tân Uyên thuở thanh bình yêu mến

Gái nhà quê hợp chợ má hồng tươi

Thuyền bốn phương về đây lưu luyến bến

Dòng sông xanh êm thắm nhẹ nhàng trôi.

Chiến tranh đến chuyển rung trời đất Việt

Mẹ lo buồn rười rượi trước ngày mai.

Lệnh Nguyễn Bình vừa oai nghiêm, tha thiết:

“Đồng bào ơi! Ta quyết chiến phen này!”

Lệnh truyền xuống tiếng reo hò vang dậy,

Lửa Tân Uyên cao ngọn đuốc tưng bừng

Ra mặt trận chen chân trai lẫn gái

Mang trầu cau mẹ bám gót dân quân.

Trận Tân Uyên cuối mùa Đông năm ấy

Lần đầu tiên giặc Pháp nếm chua cay.

Lần đầu tiên đạo viễn chinh lừng lẫy

Phải lui về bỏ lại mấy trăm thây.

Rồi từ đó Tân Uyên thành chiến địa

Máu quân thù tiếp tục chảy không thôi

Dòng sông xanh đã nhuộm màu máu tía,

Thuyền bến xưa phiêu bạt bốn phương trời.

Và từ đó dân Tân Uyên anh dũng

Vào chiến khu dựng lại mái lều tranh

Quyết kháng chiến cho đến ngày toàn thắng

Bóng cờ son in lại đáy sông xanh.

(*) Bài thơ Mất Tân Uyên của nhà thơ Huỳnh Văn Nghệ , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.