Chiến khu Đ chống bão

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tác giả : Huỳnh Văn Nghệ

Rùng rợn giữa đêm mưa

Tiếng vợ khóc gọi chồng chới với:

“Con trôi rồi, con trôi theo bè chuối...!”

Không tiếng trả lời

Chỉ từ nóc nhà tranh

Tiếng chó đứng sủa hời.

Trời sáng rồi, mưa vẫn cứ rơi

Những nóc nhà trôi

Những thân cây đổ.

Suối ngập thành sông, sông tràn thành biển

Mênh mông sóng vỗ chân trời.

Thôi hết rồi, hết lúa, hết khoai

Chiến khu Đồng Nai lại đói.

Con ngậm củ mài, cha nhơi củ chuối.

Ứớt mắt chồng nhìn vợ nuốt vỏ khoai

Đứt ruột mẹ tiếng con thơ đòi bú.

Voi cũng trôi tận Cù lao Phố

Mấy con trâu vướng cột cầu Gành.

Một tượng Phật dời lên nóc đình

Đành chắp tay nhìn dòng nước lũ.

Trút cả hũ, còn không đầy nắm muối

Cho ngày ăn cả đại đội Lam Sơn.

Ba người chia một vắt cơm.

Tạm đỡ dạ cả tiểu đoàn chủ lực.

Chèo chống ngày đêm, lênh đênh trên mặt nước.

Vớt của, vớt người.

Thân trần chèo chống dưới mưa.

Tiếng cười vẫn nô đùa sóng gió.

Từng manh chiếu, quả dừa, chiếc bừa, bó đũa.

Vớt lên mang trả lại từng người.

Đồn Rạch Đông nước ngập sắp trôi

Lính nguỵ lên nóc đồn kêu cầu cứu:

“Huyện đội Vĩnh Cửu ơi... Vĩnh Cửu,

Cứu chúng em, ơn trả, nghĩa đền”.

Chiến sĩ ta, cười reo lên

Nghe lệnh đồng chí chính trị viên:

“Chèo nhanh lên, cứu chúng nó...”

Nhưng giặc Pháp muốn thừa cơ trận bão

Đánh chiến khu, một trận cho tiêu tan

Dồn sức tấn công, lừa bịp, chiêu hàng.

Tăng cường truyền đơn và bom pháo.

Cả chiến khu đêm nay không ngủ

Tụ năm, tụ ba,

Bàn tán về tiểu đoàn ba trăm ba:

“Dù thiếu cơm, dù thiếu áo

Đánh giặc càng hay,

Ăn củ mì cũng giỏi

Thế nào cũng thắng, và... phải thắng!”

Bỗng được tin loa:

“Ta tiêu diệt hoàn toàn đồn Bến Sắn”.

Tiệc liên hoan có bát cơm gạo trắng

Tiếng cười, tiếng hát, vang rừng.

(*) Bài thơ Chiến khu Đ chống bão của nhà thơ Huỳnh Văn Nghệ , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.