Crưm

0 đánh giá - 5.0/5 điểm


Cớ gì chia xa?

Cớ gì gần gũi?

Những đoạn đường đầy nắng dốc cheo leo

Con nai nhỏ đội mặt trời trên gạc

Đá cuội nằm mong nhớ bước chân theo

Núi thở mạnh trong nhịp ru phóng khoáng

Gió bạt ngàn bóng thông đổ âm u

Rừng sâu thẳm cùng tiếng kèn thức giấc

Giọng hát xa xuyên thủng lớp sương mù…

Trái tim tôi chọn nơi này ở lại:

Biển âm vang ca hát dưới bóng cờ

Trong đêm tối vẫn ngập tràn ánh sáng

Trái tim nào cũng đập nhịp Đan-cô

Thế rồi chia xa

Giấc mơ còn lạ

Bao giờ gần lại

Những gì đã qua?

Người thuộc về đâu, là của ai, vẫn thế

Trăm năm sau vẫn êm ả đợi chờ

Vẫn thâm trầm nghĩ ngợi, vẫn trẻ thơ

Vẫn vườn nho, núi đồi, rừng, biển.

Biển xanh biếc mỗi lần tôi đến

Để giấc mơ tôi cũng biếc xanh

Tiếng gọi nào qua gió sớm thanh thanh

Tên tôi vang lên trong ngực người rộng lớn.

Cớ gì chia xa?

Cớ gì gần gũi?

Số phận vô tình không nói

Chỉ miệt mài gắn kết những lứa đôi

Chỉ miệt mài kéo lại những xa xôi

Khiến cái chết cũng trở thành hạnh phúc!

(*) Bài thơ Crưm của nhà thơ Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.


Cùng tác giả

...
...