Cánh diều

0 đánh giá - 5.0/5 điểm


Có lý giải tình yêu bằng trăm lời thì cuối cùng cũng rơi vào ngõ cụt

Từng bay cao quá những ngọn cây trong sự ràng buộc mong manh

Của một sợi dây nghẹn ngào nối dài từ mặt đất

Giờ em đã không còn lối thoát

Phía trước là bức tường của trái tim câm

Phía sau là bức tường của sự thờ ơ vô cảm

Trong suốt mà không một kẽ hở để lách qua

Dưới chân đất rắn như băng

Không tỏa mùi hương cũ kỹ của bùn đen và củi mục

Trên đầu vẫn là bầu trời xanh ngắt

Cố bao nhiêu yêu đến bao nhiêu cũng không lên đến tận cùng

Có trách thì em chỉ tự trách mình

Em sẽ gắng nhìn thẳng vào anh mà không bối rối

Đi qua anh như đi qua một con đường tối

Ánh sáng của em không làm nó sáng lên…

(*) Bài thơ Cánh diều của nhà thơ Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.


Cùng tác giả

...
...