Bùa khèn

0 đánh giá - 5.0/5 điểm


Người ta bảo chiếc khèn này bị bỏ bùa

Nên con trai môi không rời, ngón tay không mỏi

Nên con gái thôi không chờ đợi

Chỉ đi theo tiếng khèn qua bốn núi năm thung

Tóc đã bạc hai bên thái dương

Mà cái nhìn vẫn nhức tình đáy mắt

Cái lưng đeo gùi cả đời không nghỉ

Vẫn còn thanh tân

Bùa khèn khiến người ta không già được đi

Bùa khèn khiến tim không cỗi được đi

Bùa khèn khiến đất đỏ đỏ như máu của ngày yêu đầu tiên

Trải mải miết trên đường mọc lên vạt hoa tam giác mạch

Hồng trắng dịu dàng, như mơ như tỉnh

“Yêu đi, đừng bỏ lỡ một ngày!”

Bùa khèn khiến được gió mây

Vần vũ đưa nhau về Lũng Cú

Nơi ấy ngàn năm mây phủ

Nơi ấy tôi muốn nhận lời yêu cuối cùng

Tôi mua được chiếc khèn bị bỏ bùa

Tặng cho anh, anh không dám thổi

Anh trách tôi nông nổi

Tôi tiếc mình không phải người con trai

Để chạm môi vào chiếc khèn mang trong mình bùa chú yêu đương

Để những người tôi yêu không già đi, không cằn cỗi đi, không buồn như cuộc đời sau những chuỗi cười tẻ nhạt

Để không thôi khao khát

Mà bàn tay vẫn nâng niu gương mặt mình tôn thờ trong hơi sương

Lớp sương mù bay vòng quanh trái đất

Quay về đây đã rũ hết nỗi buồn

Bùa khèn!

Tôi biết nó không làm tôi yêu anh hơn

Vì lẽ nào có thể yêu hơn được nữa!

Bùa khèn chỉ làm anh và tôi không nhớ

Từ khi nào bắt đầu tình yêu!

Không biết rõ nơi bắt đầu

Mãi mãi không có hồi kết thúc!

(*) Bài thơ Bùa khèn của nhà thơ Thuỵ Anh, Hoa Xuyên Tuyết, Bố Tấn, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.


Cùng tác giả

...
...