Nguyên

77 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Thanh Tâm Tuyền

Hãy quên hết trí nhớ. Em sẽ gặp lại thời

ấu thơ hay vĩnh viễn hay hãi hùng. Em sẽ

nhìn người mình yêu là mặt cô đơn sau lúc

chết, bóng trăng trên phông cảnh, tinh cầu

bay thất lạc.

Hồn anh nghiêng xuống dưới chân em sầu.

Hãy tưởng tới vô vàn vi thể di động trong

không gian. Và nụ cười như sóng truyền,

mặt biển đón đưa lời nói vẻn vẹn là tiếng

kêu lưu luyến.

Thử về sâu lòng địa ngục.

Hãy đặt hết lên môi những lãnh đạm gầy

còm trong trí tuệ. Ám ảnh hiện hình là

chiếc hôn đầy như nước nguyên. Nhiệt tình

đóng băng không sợ hãi mùa xuân. Em

nhìn ra anh đó.

Có bao nhiêu quá khứ, có bao nhiêu tương

lai chưa bằng phút này.

Hãy nhìn anh rất lâu, thật lâu. Cho tia mắt

gỡ dần những hình bóng u hoài phủ trên

xác ướp. Thời gian quay tròn quanh nó rồi

tan vỡ. Khởi đầu bằng thời khắc của chúng ta.

(*) Bài thơ Nguyên của nhà thơ Thanh Tâm Tuyền , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.