Hồn quê

140 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Trần Đăng Khoa

Cầm súng đi đánh giặc

Mười năm xa khuất xóm quê

Tôi dần quên tiếng võng chao trưa nắng

Mặt ao làng, bèo nở động trăng khuya

Mải theo vết chân thù chạy trốn

Đâu biết làng quê lại đau đáu theo mình

Trong từng hạt gạo mềm nuôi tôi bền bỉ

Manh chiếu đơn bó bạn lúc hi sinh...

Gửi lại cánh rừng ngổn ngang câu thơ lính

Làng quê ơi, hồn tôi lại trở về

Làm bạn với con bò ngu ngơ nhìn mây nước

Dầu dãi mái nhà làng như mảnh đời quê

Mẹ tôi tóc bạc rồi mà tôi thơ dại lắm

Bao em bé xưa giờ đã có chồng

Bạn cũ vắng thưa, đón tôi toàn bạn mới

Những đứa trẻ làng líu ríu đến chào ông

Tôi đã già đâu, vẫn còn thơ dại lắm

Như cây trúc gầy mọc trước ngõ người yêu

Những vui buồn của làng quê thoảng vào tôi cơn gió

Tôi lặng lẽ ngân lên như tiếng sáo diều...

(*) Bài thơ Hồn quê của nhà thơ Trần Đăng Khoa , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.