Hát về hòn đảo chìm

31 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Trần Đăng Khoa

Đảo à, đảo ơi!

Đảo à, đảo ơi!

Biển vẫn chao như đưa nôi

Biển vẫn âm thầm như người mẹ sáng tạo

Cho Tổ quốc ta có thêm một hòn đảo

Ngày mai, đảo sẽ nhô lên

Sẽ có cuộc đời, sẽ có tên

Sẽ có con đường cho anh gặp em

Có ngôi nhà dưới vòm cây mát

Có nước ngọt. Đấy là điều tuyệt nhất

Có thể gội đầu. Có thể uống no say

Có thể tặng nhau cả một giếng đầy...

Hát lên đảo ơi, những niêm tin giản dị

Những niềm tin biến chúng ta thành đồng chí

Đã ánh lên trong sắc nước xanh ngời

Đã lung linh trước căn lều bạt

Đảo à, đảo ơi...

Chúng tôi đứng đây trần trụi giữa trời

Dưới chân sóng mây. Trên đầu sóng nước

Chim đập cánh quạt vào cửa bạt

Nhưng ở xa thì chẳng thấy gì đâu

(Chỉ thấy đại dương đen sẫm một mầu

Chảy vật vã dưới sắc trời tỉnh táo)

Không thể nào nhận ra hòn đảo

Sống bừng bừng dưới màu nước âm u

Không thể nhận ra căn lều bạt hoang sơ

Đứng xập xòe trên đại dương nhàu nát

Trông ngẩn ngơ như cái lều chăn vịt

Ai bỏ quên giữa mặt ruộng đang cày

Nhưng dưới chân lều bạt hoang vu này

Thủy triều chảy băng băng qua đỉnh đảo

Tổ quốc của tôi đang âm thầm sáng tạo

Một ngày mai cho tất thảy mọi người

Đảo sẽ nhô lên giữa biển, giữa trời

Có hạt thóc, củ khoai, ngọn rau muống luộc

Có Viện nghiên cứu Hải dương học

Có sân khấu xây

Mây cánh kiến mở màn cho em hát

Có tuổi trẻ và tình yêu. Đấy là điều tuyệt nhất

Sự sống lại hồn nhiên trong tiếng trẻ con cười

Sự sống lại sinh sôi bền vững đến muôn đời

Việt Nam đấy. Bao giờ cũng lạ

Tôi muốn nói một điều gì với biển cả

Về dải đất liền hùng vĩ phía sau tôi

Đảo à, đảo ơi...

Chúng tôi ngồi đây, quần tụ giữa trời

Cuộc đời lính có niềm sung sướng lính

Mỗi đứa một quê

Thằng ở đồng chua

Đứa ở nước mặn

Vùng quê nào cũng nhiều kỷ niệm

Chia nhau nỗi nhớ nhà

Hoàng hôn tím ngát xa khơi...

Về một cô gái làng khểnh răng hay hát

Vầng trăng lặn dưới chân lều bạt

Hắt lên chúng tôi ướt đẫm vàng

Chúng tôi coi thường gian nan

Dù đồng đội tôi có người ngã trước miệng cá mập

Có người bị vùi dưới cơn bão dữ tợn

Tuổi trẻ là tuổi làm việc lớn

Ngày mai hòn đảo sẽ nhô lên

Đất nước Việt Nam, một lần nữa nối liền

Những quần đảo long lanh như ngọc dát

Nói chẳng đủ đâu, tôi phải hát

Một bài ca bằng nhịp trái tim tôi

Đảo à, đảo ơi...

Chúng tôi rất đông, mười tám, đôi mươi

Sâu sắc và vô tư như bầu trời

Tỉnh táo và đắm say như bầu trời

Màu áo lính hát niềm tâm sự lính

Biển nóng nảy nhưng chúng tôi trầm tĩnh

Những con sóng ngầm đến đây phải bục dậy bất ngờ

Đổ ầm ầm trên mép san hô

Kẻ thù đến đây cũng phải lộ mặt

Những đường đạn ngọn sắc

Sẽ bay ra từ hướng chúng không ngờ

Hát lên đảo ơi, những niềm tin giản dị

Những niềm tin biến chúng ta thành đồng chí

Đã ánh lên trong sắc nước xanh ngời

Đã lung linh trước căn lều bạt

Đảo à, đảo ơi!

Đảo à, đảo ơi...

(*) Bài thơ Hát về hòn đảo chìm của nhà thơ Trần Đăng Khoa , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.