Bão biển

159 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Hữu Thỉnh

- Hoàng ơi, ở đâu

- Vũ ơi, ở đâu

- Vân ơi, ở đâu

Tiếng gọi lính mịt mù bão cát

Tiếng gọi lính từng goây khẩn thiết

Đảo tìm nhau xếp lại đội hình

Bão vò cây gào rít điên cuồng

Tóc của bão là lá cây rách tướp

Tay của bão là sóng thần rợn ngợp

Cả đất trời say sóng ở Trường Sa

Trong bão gió chúng tôi đo Tổ quốc

Bằng đôi tay vượt biển lính xa nhà

***

Ngày thứ ba một mình bơi trên biển

Anh thành đám bọt mong manh

Ba ngày không ngủ

Ba ngày không ăn

Hy vọng bềnh ván thuyền gãy nát

Bão bứt anh khỏi đảo

Như chiếc đinh bật khỏi con tàu

Và bây giờ anh bơi

Biển ngấm vào anh thành một khối mặn chát

Sóng ngấm vào anh thành muôn nỗi lênh đênh

Bão ngấm vào anh thành niềm khao khát sống

Anh là biển trôi trên biển

Chống lại cái chết trong vùng chết

Biển chưa thu xong những mảnh vỡ của mình

Anh le lói bơi đi bằng sức mạnh bí mật của hy vọng

Rất nhiều lần anh chạm chân vào quan tài

Lại cố sức ngoi lên

Như từ triệu năm quyết liệt quay về

Tìm lại đảo

Một chỗ đứng, một tên gọi

Cả vũ trụ so găng đấu với một mình anh

Nghìn cái chết kéo co với một sinh linh bé nhỏ

Tất cả những gì chưa sống nói với anh không thể chết

Tất cả những gì đã chết nói anh anh phải sống

Và anh bơi bơi mãi

Mịt mù biển mịt mù trời

***

- Hoàng ơi, ở đâu

- Vũ ơi, ở đâu

- Vân ơi, ở đâu

Tiếng gọi lính mịt mù bão cát

Tiếng gọi lính từng giây khẩn thiết

Đảo tìm nhau xếp lại đội hình

Anh chẳng nghe thấy gì ngoài toàn thân lạnh toát

Bão bịt hết lối về

Cửa nhà xác mênh mông

Mẹ ơi!

Mẹ không biết con đang một mình giữa biển

Biển có tất cả để xóa bất cứ lúc nào

Còn con thì tay trắng

Mẹ đã nuôi con lớn

Đã dạy con khôn

Sống sướng vui và đau khổ với con người

Sống dễ sàng và khó khăn với con người

Sống cởi mở và phòng xa với con người

Biết đem cho mà không làm người được cho cảm thấy mắc nợ

Biết nhận mà không sợ bị coi là tham lam

Và khó nhất là biết từ chối

Nhưng phải sống thế nào khi một mình giữa biển

Mẹ chưa kịp dạy con

Con phải dựa vào inh nghiệm cũ

Không thể chết vì chán nản

Bơi sấp rồi bơi ngửa

Vẫy vùng rồi cầm hơn

Tung sức ra thì dễ

Thu ức về thì khó

Khó hơn nữa là biết thở cùng biển

Điều này giống như sống trên mũi giáo

Mẹ ơi , khi con đau đớn nhận ra cái ác là vô cùng

Cũng là lúc con nhận ra sự hữu hạn của lòng tốt

Mảnh ván con bơi là lòng tốt cuối cùng

Trên thế gian đầy bất trắc

Ngày thứ tư con "đi" trên biển

Bằng đôi tay của mình

Số phận biến con thành một chú bọ gậy ngang tàng

Không chịu chết vì chán nản

Và khi cả người con dán chặt vào đất

Như một - con - tem - người

Dán vào dòng đời

Con bỗng nhận ra không phải lá cờ ta

Không phải mẹ

Không có cái chết nào nhục nhã hơn là sống không phải mẹ

Bao hiểm nguy con xin lại bắt đầu

Con xin lại bắt đầu bằng lời du trong suốt

Ra sông lấy sóng mà yêu

Đường xa gặp núi lấy đèo mà tin

Con lại lao ra biển

Một chiếc phao thoi thóp bơi đi...

***

- Song Tử đâu?

- Nam Yết đâu?

- Sinh Tồn đâu?

Tiếng lính gọi mịt mù bão cát

Tiếng lính gọi từng giây khẩn thiết

Đảo tìm nhau xếp lại đội hình.

(*) Bài thơ Bão biển của nhà thơ Hữu Thỉnh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.