Soi gương

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tác giả : Bình Nguyên Trang

Mỗi sớm thức dậy

Soi gương

Thấy đằng sau mình còn trái tim mười bảy

Thấy phía trước mình một câu hát đã bay đi

Tôi nghe được tôi trong tóc thầm thì

Những ngày xanh sắp hết

Và phía trước mình vầng mặt trơi mỏi mệt

Rọi lên tấm gương phản chiếu cuộc đời

Có một người trong gương mải ngắm một người

Họ hai người xa lạ

Họ gần nhau mà không đến được với nhau

Họ lạnh lùng như đá

Rằng đã khác xưa, tất cả

Nhưng ít người tin chiếc gương

Người ta đã quên mọi con đường

Và điều duy nhất với chiếc gương là khoảng cách

Bởi thế đàn bà chúng ta mỗi sáng

Đánh phấn dày hơn

Để phủ nhận chiếc gương

Và để chiếc gương lừa dối mình

Rồi chiếc gương bắt đầu kể

Về những mất còn, nhục vinh

Về điều sắp ra đi, điều không trở lại

Mùa hạ nồng nàn, mùa đông tái tê

Bỏ lại dấu chân trên mắt môi người

Và chúng ta tiếp tục soi gương mỗi sáng trong đời

Im lặng ngắm mình

Thở dài ngắm mình

Năm tháng trôi dần trên đầu rồi nhòa dần mái tóc

Rồi sau chiếc gương có bao người đứng khóc

Nhìn một người sắp sửa đi xa...

(*) Bài thơ Soi gương của nhà thơ Bình Nguyên Trang , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.