Phải chăng...

0 đánh giá - 0.0/5 điểm


Tác giả : Vũ Quần Phương

Phải chăng trước gương em thoáng nét buồn:

tuổi trẻ xa rồi, nhan sắc đi đâu!

Nhan sắc thành đời anh và các con khôn lớn

Thành tháng ngày khuya sớm lo toan

Thuở sinh đứa con đầu

em tháo vội chiếc áo len duy nhất,

chiếc áo hồi môn một thời con gái

để đan thành tấm áo nhỏ cho con

Anh đã rét cái rét em trong mùa đông ấy

ấm cái ấm của con suốt cả đời người

Em thức trắng nhiều đêm để bây giờ tóc bạc

mỗi sợi ấy dệt anh vào với cuộc đời này

Những sợi bạc vì anh mà có

những sợi chiều xao xác heo may

Năm tháng hạt thành cây, cây thành mùa trĩu quả

năm tháng dắt em đi lên mẹ, lên bà,

lấy khuya sớm nắng mưa thành mùa ấm lạnh

lấy bước nhỏ chân mình đo mọi chặng đường xa

Đôi vai mảnh tảo tần thành nơi anh nương tựa

bàn tay khum che chở hóa căn nhà

sợi tóc bạc như một lời nói nhỏ

anh nghe thầm gian khổ những ngày qua!

(*) Bài thơ Phải chăng... của nhà thơ Vũ Quần Phương , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.