Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội

169 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Xuân Quỳnh

Em ở đây giữa nắng mênh mông

Mùa trái lạ, điệp trùng bờ bến lạ

Đất hoang dã gọi tay người đến vỡ

Thép gai còn nham nhở dấu ngày qua

Những đoàn người đi lập lại làng quê

Bàn tay trắng bắt đầu nhen bếp lửa

Trận mưa đầu trên luống cày mới vỡ

Hạt lúa đầu qua kẽ ngón tay chai

Đất ở đây gắn người với con người

Biết thương yêu và hiểu về Tổ quốc

Nhưng ở đây chưa bao giờ biết rét

Chỉ mình em nghe rét nhớ về anh

Miền nắng xa thăm thẳm một mình

Nghe rét đến nhớ về Hà Nội

Mùa thay lá của những hàng cơm nguội

Đường Nghi Tàm bát ngát gió Hồ Tây

Trời thủ đô đang đổi màu mây

Trong quán nhỏ tách cà phê ấm nóng

Thương màu cúc giữa đông vàng rạo rực

Đêm phương Nam em thức nhớ về anh

Căn phòng con riêng của chúng mình

Nước trong phích, hoa trong bình gốm cũ

Sách trong giá và thơ trong trí nhớ

Viết ra rồi, anh đọc em nghe

Cửa mở ra, đường phố dưới kia

Những màu áo báo gió mùa đã tới

Trẻ đi học thu hai tay vào túi

Nắng ẩn vào sau những mái nhà riêng

Chiều mùa đông anh đi dạo cùng em

Qua phố cũ, qua những đường phố mới

Gạch vừa lát, hàng cây còn trẻ tuổi

Những ngôi nhà như tiếng hát lên cao

Năm cửa ô, năm lối đi vào

Của hoa trái, su hào, bắp cải

Của tình yêu ra đi và trở lại

Mùa đông này biết có những ai xa?

Em ở đây, đất mới bao la

Bàn tay nhỏ che dưới trời nắng gắt

Những đàn chim bay tìm nơi đất ấm

Em muốn mang chút nắng tới quê nhà

(*) Bài thơ Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội của nhà thơ Xuân Quỳnh , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.