Khúc tâm tình

1 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Nguyễn Đức Mậu

Bài hát đầu tiên tôi hát ở Sư đoàn
Mây trôi trắng khoảng trời Tây Bắc
Các anh tôi thuở mũ nan, súng kíp
Có bao người tôi chưa được tìm thăm

Nếu tất cả trở về đông đủ
Sư đoàn tôi sẽ thành mấy Sư đoàn...?
 
Có những anh hùng lưu lạc tuổi tên
Có những chiến công nằm ngoài trang sử
Tôi biết mình đứng ở phía sau
Có cái chết các anh che chở

Thế hệ chúng tôi rừng xanh, lính trẻ
Tuổi chúng tôi bằng tuổi Sư đoàn
Mặc áo màu xanh
Đứng trong quân ngũ
Sau con đường Tây Bắc đến Trường Sơn

Những đêm
Hơi núi giăng triền đá
Chiếc võng xa nhà treo ở rừng hoang
Hai đầu dây cây Bắc, cây Nam
Chiếc võng hóa mảnh trăng nằm giữa

Đất nước tôi chia làm hai nửa
Trận bom rung vọng suốt hai đầu
Trong cuộc chiến tranh này
Triệu chiếc võng rừng sâu
Làm triệu cây cầu
Nói liền vết cắt
Da thịt người vá lành da thịt đất
Trong nỗi đau của đất có con người...
Tôi nghĩ đến cuộc hành quân vào Nam, ra Bắc
Sư đoàn tôi trải những mùa chiến dịch
Dấu chân đi đủ khép một vòng trời

Tên tuổi chúng tôi rải rác khắp rừng cây
Rải rác dòng tên nơi đèo cao, vực thẳm
Tên tuổi chúng tôi trụi trần như quả đạn
Tên tuổi chúng tôi lỗ chỗ vết đạn bay trên nền đỏ lá cờ
Người hy sinh và người còn sống
Cùng đứng trong đội ngũ Sư đoàn

Những đêm
Mùi cỏ nồng bị đốt thổi lang thang
Rừng trút lá
Gió vặn mình
Vật vã
Ai đang thức, đang mơ, đang ngủ...
Tôi muốn nằm trò chuyện với rừng cây

Câu thơ tôi ghi vội tháng ngày
Nơi mảnh đất sự sống kề cái chết
Thơ chưa thể nói lời dịu ngọt
Con đường rừng trăm hốc đạn nhìn tôi

Ngày tháng đi qua, ân tình không cạn
Tôi xâu vào chuỗi hạt đầy vơi
Chuỗi ngọc nằm trên tay tôi, tay bạn
Nếu tung lên thành sao sáng ngang trời...

Thơ nhắc gì cùng bạn, cùng tôi
Cảm xúc từ trái tim
Tư tưởng sáng trong đầu
Khi chúng ta soi vào trang giấy
Một khoảng vắng mỏng manh
Tâm tình ta nhắn gửi
Một ngọn đèn mê mải
Thức qua đêm nối với mặt trời...

Mỗi câu thơ như sợi tơ dài
Rút ra từ tháng ngày bom đạn
Có khi là lời ca trên môi bạn
Có thể là ngọn lửa ở tay tôi

Tôi yêu những câu thơ mặc áo lính sờn vai
Những câu thơ nằm chiến hào đợi giặc
Những câu thơ trộn mồ hôi, bùn đất
Những câu thơ từ thực chất cuộc đời
Như lá không cần trang điểm
Chùm quả chín rung rinh chùm ánh sáng
Sức xanh tươi không kể chi mùa

Đêm mênh mông trang giấy chẳng bến bờ
Tôi sẽ lạc giữa ngôn từ sáo rỗng
Nếu không có con đường vào mặt trận
Con đường rừng sột soạt mảnh lân tinh
Dưới vực sâu đêm dày vốc được
Đốt dép lên soi rõ bước chân mình...

(*) Bài thơ Khúc tâm tình của nhà thơ Nguyễn Đức Mậu, được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.