Muối trắng

129 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Nguyễn Duy

Tập thơ : Ánh trăng (1984)

Nếm hạt muối trên đồng mặn tê đầu lưỡi

tôi chạm tới phần nhỏ xíu của đại dương

Có nơi nào mà không gặp muối

muối hòa tan trong đất

trong cây

trong máu của tôi

trong miếng ăn ngày ngày dù bát canh suông hay quả cà nén mặn

trong cái nhớ đêm đêm, hồ dễ mà quên lời dặn thủy chung gừng cay muối mặn

trong cả nỗi xót đau như muối xát lòng

Và hôm nay tôi gặp muối trên đồng

từ vị mặn còn lặn trong ruộng cát

từ bàn tay sần chai xới, dầm, chang, gạt

từ gương mặt đỏ nhừ như cua luộc

từ vạt áo, khi ra đồng thì màu nâu non, khi về thôn thì màu cát bạc

từ dáng người đi tất bật giữa trưa hè

Hạt muối nào kia có cái phút linh thiêng xòe trắng giữa ô nề

là đã đi qua ba bảy lần dầm, ba bảy lần chang, ba bảy lần lọc cát

là đã đi qua ba bảy lần cô quánh, thành nước chạt

và dát mình ra mà phơi nắng, kết tinh

Muối lung linh cùng nắng lung linh trắng lấp cái nhìn

nhắm mắt lại trong đầu còn trắng lóa

màu trắng này lại đi về trăm ngả

đi hòa tan vào sự sống muôn loài

Ở lại đây với ô cát mặn mòi

vẫn những con người chịu đen da cho muối trắng

nấm muối chảy ròng ròng qua mặt

và nghe muối kết tinh trên thịt da mình

Tới đây rồi hồ dễ mà quên

những hạt muối thân quen, dù lưỡi không chạm vào, lòng sao thấm mặn

những hạt muối khai sinh ra cánh đồng muối trắng

những hạt muối

                       phơi

                             trên áo người

(*) Bài thơ Muối trắng của nhà thơ Nguyễn Duy , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.