Làng Còng

75 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Xuân Diệu

Tập thơ : Sáng (1954)

Một làng thuộc huyện Vĩnh Lộc (Thanh Hoá) có 600 nhân khẩu, ở xa đường giao thông.

Nông dân sống rất vất vả; có câu tục ngữ: "Hạt cơm làng Còng -Ăn cong xương sống".

Sớm nay xa cách làng Còng,

Bước đi một bước, trong lòng mến yêu.

Làng Còng vất vả deo neo,

Tô đong, thóc rẽ bao nhiêu căm thù.

Nông dân lao động bốn mùa,

Trồng bông, bón mía, lại vừa tỉa ngô.

Mùa thường ngập lụt chẳng no,

Chiêm thời thỉnh thoảng mất khô một kỳ.

Tháng ba hái củi nặng nề,

Tháng mười kéo mật đêm khuya thức ròng.

Quay xa biết mấy trăm vòng,

Còm lưng bà mẹ trên khung cửi dài.

Nắng hồng chưa kịp sớm mai,

Lưới, nơm, người đã ngâm ngoài ruộng chiêm.

Làm mà nhà rách vách lem,

Vì chưng địa chủ nằm êm mấy toà!

Làng Còng phát động trải qua,

Cây rung đất chuyển như là mùa xuân.

Mặt người lao động nông dân

Sáng tươi gạt hết mấy lần mây đen.

Lửa hờn nhen nhúm đêm đêm,

Thác căm hờn đã đè trên kẻ thù,

Tôi về hai tháng không lâu,

Cùng nhau bát mẻ, chung nhau chiếu sờn.

Hạt cơm ăn của bà con

Là tình, là nghĩa, là ơn thấm nhuần.

Tay anh tôi nắm, tôi cầm,

Khổ xưa gạn kể, đau ngầm phanh phơi.

Khóc chung nước mắt nghẹn lời,

Cười chung sung sướng với người nông dân.

Thuộc đường, thuộc ngõ quen chân,

Ớt cay, mắm mặn, là dân lang rồi,

Mẹ nhìn con bước xa xôi,

Con nhìn mẹ khuất trên đồi lá xanh.

Sớm nay xa cách lều tranh,

Tưởng như khúc ruột còn quanh làng Còng.

(*) Bài thơ Làng Còng của nhà thơ Xuân Diệu , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.