Đẻ một hành tinh

117 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Xuân Diệu

Tập thơ : Riêng chung (1960)

Người vừa mới đẻ một hành tinh!

Một ngôi sao - mới sinh vào vũ trụ!

Đường tinh tú

         mở, hôm nay rộng mở

Chính là ra từ trí tuệ Lênin.

Chính là Ngôi sao Đỏ điện Krem-lin

Bốn mốt năm toả hồng trên thế giới

Nay tên lửa đưa lên trời vòi vọi:

Một hành tinh mang quốc hiệu Liên Xô

Reo, vui, bay, cả trời đất hoan hô

Người đã đẻ một đứa con vĩnh viễn!

Xiềng của đất buộc muôn đời chẳng chuyển,

Một chiếc lông bay - cũng phải rơi về.

Nay nhổ neo rồi! Rời trái đất ta đi!

Giữa vũ trụ

         cắm cờ đầu cộng sản!

*

Chào Chị Trăng! Lần này tôi chưa ghé.

Đường đi lên, nhiệm vụ hãy còn cao.

Hẹn với Mặt trời,

            những là này ước mai ao,

Đến trước thái dương, tôi sẽ quay chào,

Và cũng có bốn mùa

            trên mình tôi sẽ chuyển!

Ôi Trái đất! mẹ muôn lần yêu mến,

Nghìn đời sau, nhưng bóng vẫn dần lui,

Xuân thế gian, Người đã sẻ cho trời!

Và, xao xuyến, các Vì sao bạn lứa!

Giữa các anh đang sôi sùng sục lửa,

Tôi, hành tinh, nhưng là mắt trông tìm,

Một bàn tay, một trái tim,

Một chiếc thuyền, một con chim,

Tôi xúc cảm như mộng Người ấp ủ!

 *

*   *

        Đây là hạt đầu tiên

        Ta gieo vào vũ trụ;

Như nguyên tử lần đầu khi tách nổ,

Một mầm đầu đến nở giữa đồng sao,

Sẽ kéo theo muôn Bắc đẩu, Nam tào,

Sẽ chuyển rúng cả bầu cao, khoảng biếc...

Và trước nhất: một Hành tinh Xô viết!

(*) Bài thơ Đẻ một hành tinh của nhà thơ Xuân Diệu , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.