Chị Cúc

33 đánh giá - 3.0/5 điểm


Tác giả : Xuân Diệu

Tập thơ : Ngôi sao (1955)

Chúng nó cắt tay chị rồi,

Chị vẫn luôn mồm chửi rủa.

Chúng nó cắt luôn tay nữa,

Lạnh lùng chị vẫn không khai.

Chị đã qua lửa đỏ, nước sôi,

Nó đem chị khảo tra, kìm kẹp.

Người thiếu nữ Việt Nam xinh đẹp

Bị quân thù cắt xẻo từng hơi.

Máu ở hai tay chảy xiết.

Mấy phen chị ngất đi rồi.

Tóc chị máu đào bê bết.

Nhưng tinh thần chị vẫn sáng soi.

Chị vẫn chĩa vào đầu chúng nó

Cả đau thương tức nộ gầm gầm.

Bọn giết người, bọn cướp của, hiếp dâm,

Lời kết án chị vằm mặt chúng.

Một mình giữa lũ sát nhân,

Chị đứng vững trên đầu chiến luỹ,

Nó không dám nhìn vào mắt chị,

Sợ căm thù của cả toàn dân.

Chính chiến thắng là người bị xẻo,

Mà xuống mồ là lũ cắm dao.

Chúng ôm đầu không biết chạy đường nào,

Vì chính nghĩa là thiên la, địa võng.

Nó chặt cả hai chân chị.

Nó theo tội ác đến cùng.

Chị Cúc tay lìa, chân chặt,

Vẫn còn sáng quắc nhìn trông.

Chị thấy yếu dần hơi thở,

Sức tuôn theo máu đã tàn.

Muôn thuở chúc Hồ Chủ tịch

Hơi cuối cùng hô muôn thuở Việt Nam.

Hăm ba tuổi trẻ sáng trong,

Chị Cúc,

"Người con gái quang vinh nước Việt"!

Máu của chị chúng tôi mang bất diệt

Giết quân thù cho đến lúc thành công.

(*) Bài thơ Chị Cúc của nhà thơ Xuân Diệu , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.