14 tháng 7

90 đánh giá - 5.0/5 điểm


Tác giả : Tố Hữu

Tập thơ : Xiềng xích

Tung ngục tù ra, tung ngục tù ra!

Ai đâu giam cấm được hồn ta

Ai đâu giam cấm được lời ca

Thuở oanh liệt của muôn đời tắt nghỉ!

Ta nhắm mắt để thời gian trên mí

Chở thuyền hồn lên những bến bờ qua

Bữa nay ta lại tới cắm thuyền ta

Giữa những tiếng reo hò dân nước Pháp.

Tháng bảy nóng, bụi mờ và nắng ngập

Tất cả Pa-ri nổi dậy tưng bừng

Không gian xanh dội tiếng hát vang lừng

Hồn cách mệnh đã châm ngòi thuốc nổ.

Người hỗn loạn, đổ xô ra đường phố

Vạn gia đình căm hận đạp lồng ra

Và lớn, và bé, đàn ông, đàn bà

Tất cả chiếm, mỗi người đôi khí giới

Anh hàng thịt vung con dao sáng chói

Người lính già quắc thước múa chuôi gươm

Và anh hàng giày quần áo rách tươm

Anh thợ dệt đang nằm sau cửa xưởng

Cùng trỗi dậy, oai nghi như võ tướng

Giật thanh đao, khẩu súng nhảy ra ngoài.

Những thằng con bé bỏng cũng giương oai

Phồng má thổi kèn vang sau gót bố.

Những bà cụ tưởng không hề biết sợ

Và những nàng con gái dáng thơ ngây

Chạy lăng xăng bên những cỗ xe đầy

Kho thuốc đạn mà toán người hì hục

Đẩy nhanh lên hướng thành cao cửa ngục

Nơi muôn người vô tội rục nhừ xương

Nơi dung thân cả chế độ bạo cường

Giết giết sạch cả một bầy bạo chúa!

Cửa ngục đổ. Cả Pa-ri rầm rộ

Kéo nhau về tràn ngập điện Hoàng gia

Muôn cánh tay xây dựng Cộng hoà

Xô xuống đất chiếc ngai vàng mục nát.

Cùng lúc đó, từ đồng xa tiếng hát

Tiếng hò reo vang dậy đất bùn lầy

Lời hoan hô của nước Pháp dân cày

Vang giọng sấm: “Chúng ta chào cách mệnh!”

Toàn dân tộc, một loài chim trói cánh

Đang âm thầm náo nức khát không gian

Bỗng vươn lên trên chế độ điêu tàn

Nghe rạo rực trong tim đời mới dậy.

Nghĩa Bình đẳng, Tự do và Bác ái

Từ hôm nay chói lọi với ba màu

Ôi ngọn cờ dân chủ đẹp làm sao!

Ôi những sắc diệu huyền gây phấn khởi!

Dân tộc Pháp hỡi! Dân tộc Pháp hỡi!

Cho hồn ta theo hưởng phút vui điên

Ta muốn nghe tiếng hát dập ưu phiền

Tả muốn nhảy lên ngọn cờ dân chủ

Để ta trộn hồn ta trong sắc đỏ

Để đôi màu xanh trắng quấn làn da!

Ta muốn bay ra ánh sáng bao la

Mà thịt vẫn nằm lì trong ngục tối!

Hồn mi hỡi! Bao giờ ta thoát khỏi

Ba-sti này và những xích xiềng đây?

Còn bao lâu mi hỡi, bảo ta hay?

Đêm đang biến nghĩa là ngày đang dậy.

(*) Bài thơ 14 tháng 7 của nhà thơ Tố Hữu , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.