Trường ca Nguyễn Văn Trỗi

132 đánh giá - 4.0/5 điểm


Tác giả : Lê Anh Xuân

Tàu đi chiều xuống não nề

Tiếng kêu trên bến tái tê lòng người

- “Trỗi ơi! Trở lại Trỗi ơi!”

Tiếng kêu chới với nước trời mênh mang

Tiếng kêu đau giọng Quảng Nam

Tiếng kêu đứt nối theo hàng lệ nhanh

- “Vì nghèo em phải xa anh

Thôi anh ở lại, một mình em đi”

Ôi Đà Nẵng, bến chia ly

Anh về ruột héo, em đi gan bào

Chiều hôm biển tím niềm đau

Tiếng kêu đã tắt, bến tàu đã xa

Cánh chim man mác sương nhoà

Bèo trôi vật vã bao la sóng dồi

Thân bèo chìm nổi trùng khơi

Đói nghèo vỗ sóng cuộc đời lênh đênh

Còn đâu cát trắng dâu xanh

Sông Thu Bồn đậm bóng hình tuổi thơ

Còn đâu tấm ảnh Bác Hồ

Mái trường kháng chiến, tiếng hò đêm trăng

Chỉ còn bát ngát sương giăng

Chỉ còn sóng vỗ bạc đầu tuổi xanh

Chỉ còn tiếng gọi thất thanh

Chỉ còn giọt lệ đẫm manh áo sờn

Tàu đi trong bóng hoàng hôn

Ngảnh trông xa lắc cánh buồm về đâu?

Mắt nhìn mà dạ xót đau

Cánh buồm như thể lưỡi dao cứa lòng

Đi đâu? Phố lạ người đông

Đây cầu Công Lý (có công lý gì)

Dưới cầu màu nước đen sì

Nhà sàn chen mái thấp tè mặt sông

Tưởng đâu thuận bến xuôi dòng

Lên bờ, đời vẫn bềnh bồng biển khơi

Đi đâu? Công Lý chẻ đôi

Đường trong hẹp té, đường ngoài nở to

Gập ghềnh trong đạp xích lô

Phẳng phiu ngoài chạy ô tô Hoa Kỳ

Tự Do, tên phố dị kỳ

Tự do Mỹ, tự do gì Việt Nam

Sài Gòn trại lính, nhà giam

Hộp đêm xanh đỏ buôn dâm bán người

Sài Gòn lũ Mỹ sặc cười

Xin tiền tiếng trẻ khàn hơi bên đường

Không, Sài Gòn vẫn hiên ngang

Sáng trưng khuôn mặt sao vàng long lanh

Ôi thành phố Hồ Chí Minh!

Sài Gòn vẫn sắc trời xanh Bác Hồ

Lấy thân làm đuốc đốt thù

Sài Gòn rực chói bài thơ tuyệt trần

Sài Gòn gươm súng hành quân

Chiến khu là mỗi lòng dân đô thành

Sài Gòn nuôi lớn đời Anh

Cho Anh lý tưởng, cho tình yêu thương

Cho Anh đôi mắt hướng dương

Cho Anh dòng máu thơm hương anh hùng

Nhớ sao tháng bảy mưa dông

Tháng năm nắng hạ lưng còng cháy khô

Một thân với một xích lô

Cái ăn cái mặc phải lo hàng ngày

Bát cơm vơi, nước mắt đầy

Mới mười lăm tuổi đắng cay đã thừa

Nghề xe chẳng biết chen đua

Chẳng quen mánh khoé nên thưa khách đường

Có đêm lũ Mỹ say cuồng

Bắt Anh phải chở, phải mang về đồn

Trên xe nó mửa, nó nôn

Xuống xe nó chửi, nó còn bạt tai

Có lần giữa phố, ban ngày

Một bầy lính Mỹ đi vây bắt người

Hiếp xong em gái tắt hơi

Ba đô la, một mạng người Việt Nam

Bỏ đi thì thật không cam

Ở thì không một lưỡi gươm rửa hờn

Thù kia càng nén, càng dồn

Biết ai mà giải ngọn nguồn, với ai?

Kể từ khi gặp anh Hai

Gặp người cách mạng bỗng thay đổi đời

Dạy Anh làm thợ, làm người

Chân trời rộng mở... sáng ngời ước mơ

Đã từng làm thợ đốt lò

Từng đi bộ đội Cụ Hồ đánh Tây

Anh Hai hiền dịu, yêu thay

Giọng anh Hai nói dễ ngày nào quên

Dẫu trời chưa sạch bóng đen

Tiếng kêu Đà Nẵng trong đêm réo hoài

Nhưng ngày đã loé tương lai

Cuộc đời Anh có anh Hai dắt dìu

Và Anh đã gặp người yêu

Gặp Quyên, cô thợ cũng nghèo như Anh

Như hai dòng suối biếc xanh

Gặp nhau trong nắng bỗng thành đại dương

(*) Bài thơ Trường ca Nguyễn Văn Trỗi của nhà thơ Lê Anh Xuân , được trích dẫn nguyên văn từ các nguồn chính thống và đã kiểm chứng.